Gỗ cũng đã vận chuyển xong, chỉ còn thiếu bước xây mái nhà.
Bởi trước đó, đã xây xong vách tường, kết hợp với sức mạnh của Mục Lương, chưa tới mười phút đồng hồ, là có thể làm được bộ khung bằng gỗ.
- Mục Lương, để ta rải đá, anh chuyển đá lên cho ta.
Mễ Nặc nhẹ nhàng leo lên nóc nhà.
- Ngươi cẩn thận một chút, đứng cho vững.
Mục Lương chuyển mấy viên đá, dặn dò.
- Biết rồi.
Mễ Nặc vui sướиɠ cầm lấy viên đá, đã tưởng tượng thấy căn phòng mới trong ngôi nhà.
Khi lắp đá được phân nửa, thì trời đã tối.
Trong sân, đốt một đống lửa chiếu sáng, hai người tiếp tục công việc.
Sau một tiếng, mái nhà cũng xây hoàn tất.
Cũng vì sân đá hợp thành một thể với Rùa Đen, trời mưa cũng không sợ bị ngập nước.
- Cuối cùng cũng hoàn thành.
Mễ Nặc hưng phấn nhảy xuống từ nóc nhà.
Hai tay của cô hài lòng nắm chặc thành quyền, một ngày đều rất bận rộn, ngược lại hiện tại có thể sung sướиɠ nhìn căn nhà mới.
- Chúng ta bắt đầu dọn nhà, dời tất cả đồ vật tới đây.
Mục Lương vỗ cô vai.
- Ừm.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Dọn nhà, đồ đạc của cô vốn cũng không nhiều.
Chỉ có một cái gối, một tấm ván gỗ làm giường, hai cái chén gỗ, một cái thùng gỗ, còn có cửa lều gỗ.
Tấm ván gỗ, Mễ Nặc dự định đem đến trải trên giường của mình.
Đúng vậy, cô còn phải tháo cửa lều gỗ ra mang tới đây, chuẩn bị lắp vào trên cửa phòng của bản thân, xem như giữ lại một thứ gì để hoài niệm.
Cuối cùng, ngoại trừ lều gỗ không muốn tháo bỏ, không có biện pháp mang đi, còn lại tất cả mọi thứ đều dời đi.
-...
Mục Lương giơ cây đuốc lên cao, không nói một lời, đứng ở cửa lều gỗ.
Anh nhìn Mễ Nặc ôm gối nằm, đứng yên ngơ ngác ngay giữa lều gỗ.
Mục Lương cũng không có ngăn cản hành động của cô.
Đối với chị của Mễ Nặc, về sau còn có thể tìm được hay không, anh cũng không có ôm hi vọng quá lớn.
Cô giữ lại một vài thứ cần thiết mà hai chị em cùng nhau đi tìm, đây cũng là một cách giữ lại tình cảm.
- Đi thôi.
Mễ Nặc cắn cánh môi dưới, ôm gối ngủ xoay người rời đi.
Rời đi lần này, về sau thật không biết có thể trở lại hay không?
-...
Mục Lương không có thoải mái, hiện tại nói cái gì đều cũng vô ích.
Anh mang theo cô đi về phía Rùa Đen.
Trong đêm tối, dù không nhìn thấy lều gỗ, cô cũng len lén quay đầu nhìn lại nhiều lần.
Chờ đến lúc quay trở lại sau lưng Rùa Đen.
Trên mặt của Mễ Nặc mới lộ ra một nụ cười vui vẻ, bắt đầu chạy vào chạy ra trong phòng.
Cô ôm gối ngủ, tiến đến trước mặt Mục Lương, hưng phấn hỏi:
- Căn phòng này, chỉ một mình ta ở?
- Đúng, ngươi muốn trang trí như thế nào đều được!
Mục Lương cười khẳng định.
- Hì hì…Ta đi sắp xếp căn phòng một chút.
Mễ Nặc thốt ra tiếng cười thanh thúy, đạt được khẳng định lần nữa, chạy vào trong phòng.
- Ngày mai lại sắp xếp!
Mục Lương nhìn ra ngoài, thấy từng núi đồ trong phòng khách.
Bụng anh đã réo từ lâu, quyết định đi ra phòng khách, chuẩn bị vật liệu, đốt lò sưởi trước, rồi chuẩn bị bữa ăn tối.
Lò sưởi được xây hình vuông, giống như trong lều gỗ, ở dưới đáy sẽ có một lớp bùn đất, rồi có thêm một lớp hạt cát cách nhiệt.
Sẽ có một ống khói dẫn tới trên mái nhà, chính là cửa nhả khói của lò sưởi.
- Đã xử lý lò sưởi, ống khói xong.
Mục Lương vỗ tay một cái, nhìn kiệt tác của bản thân.
Anh tự trêu ghẹo bản thân:
- Năng lực Địa Bạo Chấn này, ngày hôm nay xem như phát hiện được cách dùng mới.
Đơn giản làm một móc treo, treo nồi thép lên, cho nước vào nấu canh thịt, rồi bắt đầu nướng thịt.
- Khịt khịt…
Mễ Nặc hít hít cánh mũi, cái đầu ló ra từ cửa phòng.
Cô ngơ ngác nhìn lò sưởi không biết chuẩn bị xong từ lúc nào, còn có thịt nướng và nồi canh đang hơ trên ngọn lửa.
- Ngốc, đứng ở nơi đó làm gì, không đói bụng sao?
Mục Lương lật qua lật lại miếng thịt, không có nêm nếm gia vị, chỉ có thể ăn thịt nguyên vị.
- Đương nhiên đói bụng.
Nếu không phải Mễ Nặc muốn hoàn thành ngôi nhà, đã sớm đói không muốn cử động.
Đôi mắt của cô đang trông ngóng, ngồi bên cạnh lò sưởi, nhìn canh thịt và thịt nướng, mở miệng muốn nhắc nhở tiết kiệm, đừng ăn nhiều quá.
Ngẩng đầu, Mễ Nặc nhìn thấy khuôn mặt lem luốc của Mục Lương, lời nói cũng thay đổi:
- Còn chưa khỏe sao? Ngày hôm nay bận rộn một ngày, lại xây nhà mới, ăn nhiều một chút xem như chúc mừng!
- Canh nấu lâu một chút mới có vị thịt.
Mục Lương kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Anh đều đã suy nghĩ xong lời ứng đối, còn tưởng rằng sẽ bị cô lải nhải một hồi.
- Không phải anh nói sáng mai, mật thám đạo tặc sẽ tới sao?
Mễ Nặc bị nhìn không được tự nhiên, ngượng ngùng nói sang chuyện khác:
- Ngày mai, chúng ta làm như thế nào để tạo hiện trường giả, chứng minh đám người doanh trại mới vừa rời đi?
- Nếu ngươi là mật thám, ngươi tới doanh trại.
Mục Lương lật qua lật lại miếng thịt, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi sẽ làm như thế nào phán đoán thời gian đám người kia rời đi?
Có một số chuyện, anh sẽ không trực tiếp đưa ra đáp án, mà dẫn dắt, cho cô suy nghĩ.
Sau này, hai người sẽ sống chung một chỗ.
Một ít kỹ năng và kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, Mục Lương phải dạy cho cô một vài.
- Để ta suy nghĩ...
Mễ Nặc mím chặt cánh môi, tai thỏ xoắn lấy nhau, trầm tư suy nghĩ.
Khi cô cúi đầu nghĩ, đã nhìn thấy dấu chân của bản thân, ngón chân còn đang trên mặt đất.
- Ta biết rồi, có phải nhìn vết chân hay không?
Mễ Nặc hưng phấn ngẩng đầu hô to.
- Đúng, nhìn dấu chân sâu cạn, có thể đoán ra thời gian người khác rời đi.
Mục Lương tán thưởng gật đầu, nói tiếp:
- Nhưng ngoại trừ vết chân, còn có một cái phương pháp đơn giản hơn để phán đoán.
- Phương pháp gì?
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhấp nháy, tò mò.
- Số lượng và nhiệt độ than củi đốt cháy còn lưu lại.
Mục Lương dạy cho cô, chính là kiến thức học được từ quân đội:
- Dựa những thứ này, sẽ quan sát một chút than củi đã cháy hết bao lâu, lửa trại dưới lớp bùn đất phải bao lâu mới có lạnh hoàn toàn để đoán ra thời gian đại khái... Là có thể đoán ra thời gian người khác rời đi.
- Ta đã hiểu.
Mễ Nặc bừng tình, gật đầu một cái.
- Nhanh ăn đi, ăn no mới có sức làm việc.
Mục Lương đưa xiên thịt vừa nướng xong cho cô.
- Được.
Mễ Nặc không yên lòng, cầm lấy xiên thịt, đầu óc còn đang nghĩ, như có lời muốn nói.
- Bang!
Mục Lương cong ngón tay, bắn cái trán của cô một cái.
- A... !
Mễ Nặc thốt lên rất dễ thương vì bị đau.
- Chuyên tâm ăn đi.
Mục Lương múc một chén canh thịt, nhét vào trong tay cô.
- Ừ.
Mễ Nặc chu cái miệng lên, ủy khuất xoa xoa, cầm lấy chén gỗ.