Ngay khi Xa Vĩnh Trường và Mặc Thu không biết xảy ra chuyện gì thì Thẩm Dật lần nữa mở miệng.
- Đây chính là nhiệm vụ lần trước của ta.
Thẩm Dật nhìn hai người bọn họ một chút, nhìn lại hoàn cảnh quen thuộc này, trên mặt lần thứ nhất xuất hiện biểu lộ lạnh nhạt trước đó.
Đó là vô cùng tịch mịch, còn có chút ít bi thương.
- Loài người của thế giới này đã hoàn toàn biến mất chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chưa đến một năm, kẻ cầm đầu là một loại virus, tai nạn đến quá nhanh, người lãnh đạo của thế giới này không tin tưởng ta, cho dù vào thời khắc cuối cùng, bọn họ vẫn không cách nào đoàn kết nhất trí, nếu bọn họ có thể sớm hơn khai thác tất cả biện pháp ngăn cản virus truyền nhiễm và biến dị, thì cũng không đến nỗi đợi đến lúc ta chế tạo ra được nước thuốc đã chỉ còn lại không đến hai trăm vạn người sống sót.
- Không đến... Hai trăm vạn?
Mặc Thu lẩm bẩm nói nhỏ con số này.
Từ một đô thị rộng lớn không có một ai này, hình như vẫn lưu lại bóng dáng của vụ tai nạn đó.
Quảng cáo trên vách tường, trang phục phòng hộ và thuốc sát trùng lộn xộn trên mặt đất...
Xa Vĩnh Trường quan sát càng thêm cẩn thận hơn so với cô.
Muốn tạo nên một thành phố sau tai nạn tuyệt không phải dễ dàng làm được, hình tượng trong phim ảnh càng tồn tại BUG đếm mãi không hết.
Nhưng thành phố này không có.
Ít nhất lấy ánh mắt của hắn thì nơi này tất cả đều vô cùng chân thực.
Thậm chí có thể lờ mờ từ trong một chút chi tiết, phỏng đoán ra chuyện đã xảy ra trong thành phố này.
Giống như trên đường phố lưu lại công trình phong tỏa.
Trong lòng của hắn đã bắt đầu tin tưởng tất cả lời nói của Thẩm Dật.
Tận thế... Thật sắp tới rồi sao?
…………….
Cho dù là loại năng lực siêu tự nhiên này, hay tất cả hiện ra trước mắt đều vượt xa tưởng tượng của Xa Vĩnh Trường, thậm chí vượt qua nhận biết của toàn nhân loại, hiện thực này làm cho người có kinh nghiệm phong phú như hắn cũng có loại cảm giác toàn thân run rẩy.
Trong lòng Mặc Thu lại càng vô cùng phức tạp.
Cô chỉ là một cô gái thích làm đầu bếp bình thường, trong lòng chứa đầy ôn nhu, nhưng giờ phút này, chính là ôn nhu này ngược lại trở thành kẻ cầm đầu tra tấn cô, vừa nghĩ tới sắp xảy ra tai nạn, vừa nghĩ tới người thân của mình, nghĩ đến mình thích nấu nướng... Sợ hãi khó tả gần như sắp thôn phệ cô.
- Ngay khi đối mặt với tai nạn cực lớn, sợ hãi, mê võng, tuyệt vọng đều là cảm xúc không thể tránh khỏi.
Âm thanh của Thẩm Dật lại một lần nữa vang lên bên tai hai người, chỉ có điều lần này, hình như mang theo ôn nhu nhàn nhạt, cùng ma lực kỳ diệu, lặng lẽ vuốt lên trong lòng hai người.
Mặc Thu quay đầu, nhìn vị thanh niên phong độ đặc biệt này.
Trong đôi mắt trong như nước ngậm lấy vẻ khϊếp đảm ta thấy mà yêu.
Không giống với Xa Vĩnh Trường.
Đối mặt với thực tế như vậy, người khiến cô có thể tin tưởng, hình như chỉ có thanh niên thần bí trước mặt.
- Nhưng chúng ta, trừ chiến đấu với tai nạn ra thì không còn cách nào khác.
Khóe miệng Thẩm Dật hơi nhếch lên, hắn nhìn vào hai người trước mặt:
- Các ngươi không cần hoài nghi mục đích và quyết tâm của ta, đây cũng là nhiệm vụ và sứ mệnh của ta, ta là chuyên gia trên lĩnh vực cứu vớt thế giới.
Hình tượng xung quanh lại một lần nữa rút đi giống như thuỷ triều.
Hai người giống như trở lại nhà hàng kia, đều có một loại cảm giác như vừa tỉnh lại sau giấc mộng.
Nhưng, tâm cảnh của hai người đã hoàn toàn khác biệt.
Trong đầu Xa Vĩnh Trường rất hỗn loạn, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong tin tức khó lường này, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Thẩm Dật, ý đồ nhìn ra chút gì, nhưng chuyện này hiển nhiên là uổng phí.
Thanh niên này quá thần bí, mà tin tức hắn mang tới cũng quá rung động.
Về phần Mặc Thu, mặc dù trong đầu cũng hỗn loạn, cũng chăm chú nhìn Thẩm Dật, nhưng rất hiển nhiên, cô đã tin tưởng Thẩm Dật tới một mức độ nào đó, thậm chí coi là chỗ dựa nào đó.
- Thẩm tiên sinh.
Xa Vĩnh Trường hít sâu một hơi, hình như đã hạ một loại quyết định nào đó:
- Tất cả những chuyện ngươi nói, bao gồm tất cả những gì ta nhìn thấy, ta đều sẽ truyền đưa lên từ đầu đến cuối, nhưng ngài có thể cho ta thêm một chút chứng cứ được hay không, chuyện như vậy... Thật sự rất khó tiếp nhận.
Tầng lớp mà hắn ta đại biểu dù sao cũng không phải người bình thường.
Mà hắn ta đại biểu cho người quản lý cơ cấu của thế giới này.
Nếu như tất cả đều là thật, thì bọn họ cũng phải gánh vác gánh nặng cứu vớt thế giới.
- Có thể hiểu được.
Lặng yên gật đầu, hắn cũng không trông cậy vào lập tức có thể thuyết phục tất cả mọi người, việc này cần một quá trình.
Hắn trầm ngâm một lát, lại mở miệng nói:
- Chúng ta nắm giữ chỉ là kết quả nền văn minh nhân loại bị hủy diệt, đối với quá trình cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng căn cứ theo hoa văn hỏa chủng thay đổi thì còn có thể quan trắc ra một chút tai nạn xảy ra trong mấy ngày gần đây, ta sẽ viết cho ngươi.
Thật ra thì đây là hắn dùng một loại đạo cụ vừa rút thưởng được ở thế giới trước.
Thẻ Dự Đoán Tai Nạn.
Chỉ cần rút thẻ ra, có thể tiêu hao điểm tích lũy trong Thương Thành để mua vô hạn, nhưng cần một trăm điểm tích lũy một lần.
Đối với Thẩm Dật còn thừa lại hơn một trăm vạn điểm tích lũy thì chỉ là chuyện nhỏ.
Thậm chí, nếu như thật sự có thể dựa vào những dự đoán này cứu vớt một số người, vậy hắn còn có thể thu hoạch được không ít điểm tích lũy.