Qua một hồi lâu, bọn họ vẫn không thể từ trong lời này, thậm chí không thể từ từ rõ ràng đối với hình tượng câu nói này mang tới.
Người nhà của mình, mọi thứ xung quanh, thành thị, những chuyện mình thích….
Toàn bộ, đều sẽ bị hủy diệt.
- Tại sao có thể như vậy.
Mặc Thu lẩm bẩm nói.
Cô thích nấu nướng, cô có thể cảm nhận được hạnh phúc từ những vị khách nhấm nháp thức ăn ngon của mình.
Cô cũng yêu quý người nhà của mình, còn có bạn bè của mình.
Nhưng nếu như ngày tận thế tới, thế giới bị hủy diệt, tất cả những thứ cô quan tâm đều sẽ biến mất?
Thẩm Dật nhìn nét mặt của bọn họ, ở trong lòng thở dài một hơi.
Tận thế...
Đây không phải là một người, hai người gặp phải bất hạnh, thậm chí còn đáng sợ hơn rất nhiều so với chiến tranh, bởi vì chuyện này đại biểu tất cả sẽ bị hủy diệt, cho dù là tốt đẹp hay là xấu xí, cho dù là quen thuộc hay là xa lạ, cho dù là yêu quý hay là chán ghét.
Tất cả đều sẽ biến mất, sẽ kết thúc.
Ở thế giới trước, Thẩm Dật đã tận mắt chứng kiến, thậm chí nếm thử chống lại kết thúc như vậy.
- Thẩm tiên sinh, có thể... Ngài đã tính sai chỗ nào rồi hay không?
Xa Vĩnh Trường hình như còn muốn giãy dụa một chút:
- Hiện tại, thế giới này của chúng ta rất hòa bình, mặc dù giữa các quốc gia có phân tranh nhưng cũng đều chỉ là khắc chế lẫn nhau, sẽ không thể xảy ra chuyện như chiến tranh hạt nhân, chẳng lẽ là thiên thạch rơi xuống?
Thẩm Dật nhìn dáng vẻ không thể tin được của hắn ta, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái trên bàn, giống như một giọt mực nước nhỏ vào trong hồ nước.
Từ vị trí ngón tay đυ.ng vào, từng vòng gợn sóng không ngừng khuếch tán, trong chớp mắt đã bao trùm tất cả mọi người ở bên trong, Mặc Thu và Xa Vĩnh Trường vẫn cảm giác được mình còn đang ngồi ở trên ghế mềm mại, nhưng bốn phía đã hoàn toàn thay đổi.
Từ nhà hàng hoàn cảnh ưu nhã đã biến thành vũ trụ mênh mông, như đang ngồi trong rạp chiếu phim 5D vậy.
Loại biến hoá này làm cho hai người đều mở to hai mắt.
- Sở dĩ hiệp hội của chúng ta có thể vượt qua nhiều thế giới cứu vớt nhân loại chính là dựa vào hai kỹ thuật hạch tâm, thứ nhất là truyền tống trận vượt thế giới, thứ hai là kỹ thuật nhân lý quan trắc.
Âm thanh bình tĩnh của Thẩm Dật truyền đến:
- Truyền tống trận vượt thế giới, tên như ý nghĩa, chính là có thể vượt qua những thế giới khác nhau, mà nhân lý quan trắc là một loại phương diện kỹ thuật hỗn hợp của khoa học, ma pháp, pháp thuật, thực hiện quá trình nhảy vọt để đạt được kết quả cuối cùng nhất.
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, cả bầu trời sao không ngừng bay vọt, thật giống như cưỡi phi thuyền vũ trụ bay nhanh trong vũ trụ.
Cho tới khi một tinh cầu màu xanh thẳm cực lớn xuất hiện.
Hai người đều nhận ra, đây chính là tinh cầu của bọn họ.
Chỉ có điều ở trên tinh cầu này giống như bị che kín ngọn lửa thiêu đốt.
Thật giống như ai đang đốt rất nhiều ngọn nến trên bề mặt tinh cầu.
- Nguyên lý quá phức tạp cho nên ta không cách nào giải thích cho các ngươi, dùng lời đơn giản mà nói, chỉ cần văn minh tồn tại, nhân loại sẽ vẫn sống tốt đẹp, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ mang đến cho thế giới một loại biến hóa nào đó, chuyện này được quyết định bởi văn minh ý chí và phương hướng, chúng ta xưng là văn minh hỏa chủng, nhưng …
Thẩm Dật lần nữa dừng lại.
Lần này, hai người đều nhìn ra.
Ngọn lửa trải rộng khắp tinh cầu đang dần biến mất, biến mất từng mảng lớn.
Mặc dù tinh cầu này vẫn là tinh cầu trước đó, nhưng lại đang nhanh chóng trở nên xám xịt.
Làm cho trái tim của Xa Vĩnh Trường và Mặc Thu cũng không khỏi thắt lại.
Thông qua lời nói vừa rồi của Thẩm Dật, bọn họ đã hiểu được ý nghĩa của ngọn lửa này.
Nhưng, ngọn lửa vẫn như cũ đang biến mất.
Cho đến khi... Triệt để hủy diệt, chỉ lưu lại một tinh cầu tĩnh mịch.
- Đây chính là chúng ta đã quan trắc được, ba năm sau, Địa Cầu số hiệu SDE-878, cũng chính là tinh cầu này của các ngươi.
Thẩm Dật cũng cũng đang nhìn chăm chú tinh cầu này:
- Chỉ còn không đến hai năm nữa, dấu hiệu cơ bản của nền văn minh nhân loại trên toàn bộ hành tinh này sẽ biến mất, hoả chủng sẽ triệt để diệt tuyệt tất cả sau ba năm, lấy kinh nghiệm của chúng ta, đã có thể đưa ra phán đoán ‘Nhân Lý Bị Diệt Tuyệt", cho nên ta tới chính là mang theo nhiệm vụ cứu vớt nhân lý (nền văn minh nhân loại).
- Vậy...
Xa Vĩnh Trường bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Dật.
Nếu như tất cả những chuyện này là thật, vậy người này chính là Chúa Cứu Thế!
- Nếu muốn đặt tất cả hi vọng lên trên người của ta, vậy các ngươi sẽ phải thất vọng.
Thẩm Dật chậm rãi lắc đầu:
- Ta đúng là mang theo nhiệm vụ mà đến, cũng đúng là ta sẽ cố gắng hết sức cứu vớt loài người, nhưng tai nạn chính là tai nạn, hiệp hội của chúng ta cũng không phải chuyện gì cũng làm được.
Thẩm Dật tạo nên tổ chức “Hiệp Hội Bảo Vệ Nhân Lý” này.
Là để giải thích thứ hệ thống mang tới, cũng vì để mình nhận được sự tin cậy, cũng vì chấn nhϊếp một ít người không có ý tốt.
Nhưng —— Cũng không có nghĩa là hắn sẽ nhất định có thể thành công, cho dù có thể thành công thì cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ có thể lông tóc không tổn hại.
Thẩm Dật lại một lần nữa sờ lên mặt bàn.
Hoàn cảnh xung quanh cũng lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Biến thành các tòa nhà, thậm chí trong những tòa nhà này còn có thể rõ ràng nghe thấy được tiếng Hoa, nhưng lại không có bất kỳ ai.
Đường đi lộn xộn không chịu nổi, im ắng cô quạnh, trừ gió lay động túi rác bay lượn bên ngoài ra thì không có bất cứ động tĩnh gì.