Chương 34: Vậy Hắn Sẽ Cần Phải Tạo Ra Tổ Chức Cứu Thế Mạnh Nhất!

Về phần Ralph nói tới chuyện tìm hắn thì hắn cũng chỉ sửng sốt ban đầu một chút, rất nhanh đã không thèm để ý.

Thành lập Hiệp Hội Bảo Vệ Nhân Lý là Thẩm Dật trải qua giải cứu thế giới “Thất bại”, trải qua suy nghĩ thận trọng mới quyết tâm việc cần phải làm.

Chỉ là lực lượng cá nhân của một mình hắn, cuối cùng khó có thể ứng đối các loại hình thức tai nạn tận thế, càng sẽ lãng phí không ít đồ tốt hắn rút ra trong hệ thống mà dùng không được.

Nhưng nếu đã như vậy, vậy hắn sẽ cần phải tạo ra tổ chức cứu thế mạnh nhất!

Gia nhập hiệp hội cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Quan trọng nhất chính là tín nhiệm và năng lực.

- Đinh Hương.

Thẩm Dật giống như đươc dẫn dắt, trực tiếp phân phó nói:

- Thành lập một hồ sơ nhân tài, thu thập thông tin về các nhân tài đỉnh cao trên toàn thế giới, sau đó kiểm tra cuộc sống của bọn hắn, ghi chép và phân tích tính cách của bọn hắn, tinh thần các loại.

- Vâng, hạm trưởng.

Đinh Hương đáp lại nói.

Hiện tại mặc dù không cần dùng, nhưng đợi đến thời điểm cần, có thể trực tiếp từ nhân tài hồ sơ tuyển lựa thích hợp.

Huống chi, đợi đến tận thế đến, cho dù là ứng đối tai nạn, hay là xây dựng lại sau tai nạn, những người này đều sẽ trở thành người có giá trị.

Đến lúc đó...

- Bữa sáng đã làm xong rồi.

Âm thanh ngọt ngào của Mặc Thu kéo Thẩm Dật từ trong suy nghĩ ra.

Trong không khí cũng đã sớm tràn ngập mùi thơm.

- Được.

Thẩm Dật đứng lên.

Cháo nhiệt độ vừa đúng, hiển nhiên là chờ đến nó hơi lạnh một chút, hương vị hoà quyện với nhau mới bưng lên, vô cùng tươi ngon, để người ta cảm thấy thân thể hơi nóng, toàn thân ấm áp, tâm trạng đều lập tức vui vẻ.

Không thể không nói, Thẩm Dật có chút hưởng thụ thức ăn ngon giống như vậy.



Ở thế giới này, chỉ có hắn mới rõ ràng, thế giới tận thế chân chính là dạng gì.

Cái chết tiến đến, thậm chí đều không phải là chuyện làm cho người đau khổ nhất.

Tra tấn lớn nhất chính là suy sụp tinh thần.

Nhất là đối với với hắn mà nói, cảnh tượng mỗi ngày mở to mắt, toàn bộ thế giới đều là cảm giác u ám, càng rõ mồn một trước mắt, mỗi một phút mỗi một giây, ngoại trừ số lượng người chết gia tăng cực nhanh, tìm không được bất cứ chuyện có giá trị nào để vui mừng.

Dù chỉ là cùng nhau dùng bữa sáng tràn ngập đồ ăn ngon, hay một đoạn thời gian bình yên.

…………

Trong bữa sáng không ai lên tiếng, nhưng Mặc Thu dường như có vài lần muốn nói lại thôi, đôi mắt của cô sáng lấp lánh.

Cho đến khi Thẩm Dật uống cháo xong, buông chén đũa xuống rồi lau miệng.

- Muốn nói gì thì cứ nói đi, nín mãi không khó chịu sao?

- A...

Mặc Thu dường như không ngờ Thẩm Dật sẽ bỗng nhiên lên tiếng, tiếp đó có chút ngượng ngùng nói.

- Sáng nay, ta nhìn thấy tin tức, đêm qua...

- Thành Pháp La có cháy nổ.

Thẩm Dật biết cô đang ám chỉ điều gì.

- Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy...

Mặc Thu thận trọng sắp xếp ngôn ngữ, cô dừng lại một lúc rồi khẽ cắn môi nói thẳng.

- Thật là lợi hại.

- Hử?

Thẩm Dật nhìn cô.

- Lần trước, không phải Thẩm tiên sinh đã ngăn chặn vụ tai nạn trên không kia sao? Khi đó ta đã cảm thấy ngươi thật là lợi hại, có thể làm được việc mà tất cả mọi người không cách nào làm được, lần này thì ta đã biết toàn bộ chuyện xảy ra.



Mặc Thu giống như vò đã mẻ không sợ rơi vỡ, trong lòng cô có vài phần hưng phấn, hoàn toàn không che giấu được sự sùng bái của mình.

- Toàn bộ người trong tòa nhà đã được thông báo trước đó nửa giờ, giống như là kỳ tích vốn dĩ không thể nào tồn tại, nhờ vậy mà những người còn sống sót đều....

- Vậy là ngươi chắc phải biết.

Thẩm Dật đột nhiên cắt đứt lời nói của cô, đôi mắt hắn hơi híp lại.

- Nếu như ta đích thân tới đó thì có thể cứu được tất cả mọi người, không hề có một nạn nhân nào.

Hắn đang quan sát Mặc Thu.

Về phương diệnnấu nướng, vị đầu bếp nữ này đúng là rất hợp tâm ý của hắn, tính cách cũng rất dịu dàng, đặc biệt là trong một số chi tiết nhỏ.

Tuy nhiên, khi ảnh hưởng của hắn và hiệp hội dần dần được mở rộng.

Những người xung quanh hắn cũng nhất định bị ảnh hưởng.

Đây là thời điểm tìm hiểu sâu hơn về cô ấy.

Thẩm Dật nghĩ thầm.

Hắn đã yêu cầu Đinh Hương phân tích số liệu khuôn mặt của Mặc Thu, cho dù cô ấy có là kinh nghiệm đầy mình thì cũng khó che giấu sự biến hóa rất nhỏ trên nét mặt.

Hắn có thể nhân tiện kiểm tra năng lực của Đinh Hương một chút.

- Nhưng đâu phải lúc nào Thẩm tiên sinh cũng có thể đích thân xuất hiện ở mỗi một trận tai nạn được.

Mặc Thu dường như không nhận ra ẩn ý sâu xa bên trong câu hỏi của Thẩm Dật, cô chỉ suy nghĩ một lúc, sau đó lấy kỹ năng nấu nướng mà mình quen thuộc để nêu ví dụ:

- Giống như khi ta tự tay sáng tạo món ăn thì chỉ có thể cho một ít người nếm thử. Mà nếu căn cứ vào thực đơn do ta thiết kế để hình thành dây chuyền sản xuất, mặc dù hương vị sẽ giảm xuống nhưng tất cả những ai muốn ăn đều có thể thưởng thức.

- Cho nên ngươi cảm thấy điện thoại cảnh cáo tương đương với dây chuyền sản xuất "cứu vớt"?

Thẩm Dật tự nhiên hiểu được thí dụ này, có điều hắn lại lắc đầu.

- Nhưng người từ chối sẽ mất đi tính mạng.

- Nhưng những người tiếp nhận thì sẽ được cứu.

Mặc Thu nhẹ cắn môi.