Chương 22: Phần 1: Ngươi Cảm Thấy, Tận Thế Còn Bao Lâu Nữa Sẽ Tới?

Phương tây cho rằng tận thế là trừng phạt của Thượng Đế đối với tội ác nhân loại, cũng là tội nghiệt mà bọn hắn nhất định phải chịu, mà tàu Noah chính là cứu rỗi sau cùng của nhân loại, cho nên, nếu thật đến lúc không thể làm gì, rất nhiều người trong bọn họ đều có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, thậm chí cùng người nhà cùng nhau hưởng thụ sự bình yên sau cùng.

Mà phương đông lại không cho là như vậy.

Bọn hắn cho là mình bị tai bay vạ gió, là chiến tranh giữa Thần Linh ảnh hưởng đến bọn hắn, cho nên bọn hắn phải chống lại, phải cầm vũ khí lên, cho dù là Thần Linh cũng có thể chiến thắng.

Huống chi, đối với các tổ chức khác, tính phục tùng, lực ngưng tụ đều là văn hóa phương đông càng hơn một bậc.

Đương nhiên, phương tây cũng không phải không có ưu điểm.

Hai bên đều có liên quan đến với nhau.

Chỉ là đối với Thẩm Dật thì hắn có thể cứu vớt càng nhiều người hơn khi ở phương đông, trừ phi tình huống rơi vào đường cùng, người không có cách nào cứu vớt, cam nguyện tiếp nhận vận mệnh.

Có lẽ bởi vì có thể cảm nhận được chân thành trong ánh mắt của Thẩm Dật, yết hầu Chử Lâm bỗng nhúc nhích một cái, trong lòng hắn ta hiển hiện một chút tự hào.

- Ngài sẽ không hối hận về lựa chọn của ngài.

- Sẽ hối hận hay không, không phải ngươi nói cho ta nghe.

Sắc mặt của Thẩm Dật không có chút biến hóa nào, vẫn rất bình tĩnh:

- Các ngươi cần phải chứng minh cho ta xem.

- Chúng ta đương nhiên sẽ chứng minh.

Chử Lâm nói xong với Thẩm Dật, sau đó lại chuyển tới mục đích hắn tìm tới, thậm chí rất trực tiếp:

- Cho nên, ngài không có nói cho những người kia biết rằng tận thế tức sắp đến sao?

- Làm như vậy chỉ sẽ xảy ra những khủng hoảng không cần thiết.

Thẩm Dật lắc đầu, một lần nữa ngồi về chỗ ngồi:

- Ta biết các ngươi muốn hỏi gì, bởi vì trước mắt ta cần trợ giúp cũng không nhiều, cho nên hiệp hội tồn tại chỉ có các ngươi biết, nhưng loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu.

- Vì sao?

Chử Lâm hỏi.



Hắn ta tới chính là muốn biết thái độ của Thẩm Dật đối với các quốc gia còn lại có giống thái độ đối với bọn hắn hay không, cũng muốn biết tiếp theo Thẩm Dật có tính toán gì.

Lần này, xảy ra tai nạn trên không, đối phương đã hành động, tạo ra một trận rung động, không thể nghi ngờ sẽ làm khϊếp sợ những người đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp của thế giới này.

Cho dù chỉ có một số nhỏ người sẽ biết chuyện này, những người này cũng đủ để tạo nên thủy triều càn quét toàn thế giới.

- Ngươi cảm thấy, tận thế còn bao lâu nữa sẽ tới?

Thẩm Dật hỏi ngược lại một câu, nhưng không chờ Chử Lâm trả lời, chính hắn đã cho ra đáp án:

- Mãi mãi đều nhanh hơn so với trong tưởng tượng của các ngươi, cho nên không chỉ các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng phải làm chút chuẩn bị.

Chuẩn bị gì?

Chử Lâm còn muốn hỏi thăm thêm nữa.

Nhưng hắn ta nhìn thấy Thẩm Dật cầm đũa lên, lời nói đến bên miệng dạo qua một vòng, sau đó một lần nữa nuốt xuống.

Thẩm Dật cũng không nói gì.

Hắn đã nói rất nhiều, xem như loại trấn an, tiêu trừ một chút lo lắng của đối phương vì lần này hắn hành động có hơi khoa trương, nhưng nói nhiều như vậy cũng đã đủ.

Chử Lâm hiểu đây là ý gì, hắn ta liếc mắt nhìn người máy đứng vững một bên, cho dù là lúc nào nhìn cũng cảm thấy tạo hình này tràn ngập tính uy hϊếp.

Không chỉ là mặt ngoài, càng có kỹ thuật đáng sợ ở phía sau nó.

- Người máy này cũng là một trong những chuẩn bị của ngài sao?

Cuối cùng, Chử Lâm vẫn nhẹ giọng hỏi một câu.

- Ngươi nói Khế Vũ?

Thẩm Dật nhìn hắn ta một cái, lắc đầu:

- Dĩ nhiên không phải, nó chỉ là một đồ chơi nhỏ, một vật thí nghiệm, nhưng các ngươi rất nhanh có thể trông thấy tác dụng nó mang tới.

Khóe mắt Chử Lâm khẽ nhăn một cái.



Vật thí nghiệm... Nói cách khác, vẫn chưa tiến hành sản xuất quy mô lớn?

Không phủ định có năng lực sản xuất quy mô lớn.

Nói đến, có thể xuyên qua thế giới khác, cá thể Thần Linh đã có được lực lượng có thể so với tổ chức... Cho dù có khống chế một thế giới cũng không kỳ quái gì.

Chử Lâm biết mình không thể hỏi nữa.

Hắn từ đầu đến cuối có một loại cảm giác mình hoàn toàn bị nhìn thấu, thậm chí hoài nghi có phải Thẩm Dật trước mặt có thể dùng thuật độc tâm hay không, cho dù thật sự có, đó cũng không có chút kỳ quái nào.

- Như vậy, ta sẽ từ từ chờ mong.

Chử Lâm tận khả năng lộ ra nụ cười tự nhiên, sau đó hướng về phía Thẩm Dật cáo từ.

Lần này, hắn ta đã có thu hoạch nhất định, mặc dù hắn ta suy đoán những thu hoạch này là Thẩm Dật cố ý cho hắn ta. Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn không nhịn được nhìn U-75, giống như muốn nhớ kỹ ngoại hình của người máy này trong lòng.

Thẩm Dật đương nhiên chú ý tới điểm này.

- Khế Vũ, ngươi đi tiễn hắn ta đi.

Hắn nhàn nhạt phân phó nói.

- Vâng, chủ nhân.

Khế Vũ mở ra chân đi đến bên cạnh Chử Lâm.

Động tác tự nhiên, thậm chí làm cho Chử Lâm có chút hoài nghi, có phải bên trong vỏ kim loại dữ tợn cất giấu một người, nhưng chuyện này là không thể nào.

Bởi vì vị trí hiện ra ánh sáng màu hồng ở ngực, có trình độ trong suốt nhất định, xuyên thấu qua ánh sáng màu hống đó, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy linh kiện máy móc phức tạp ở bên trong.

Ngay khi đi đến cổng, Chử Lâm vô ý thức hỏi.

- Khế Vũ, đây là tên của ngươi sao?

Hắn ta thật chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng lại đạt được Khế Vũ trả lời.

- Đúng vậy, đây là tên của chủ nhân ban cho ta, ta nghĩ, chắc có liên quan tới loại hình của ta, U-75.

Trả lời rất bình thường.