Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Xây Dựng Tổ Chức Cứu Thế

Chương 13: Phần 1: Ta Tự Mình Đi Một Chuyến Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Xác định, vào lúc ba giờ bốn mươi ba phút, chỉ có một khung máy bay sẽ hạ xuống sân bay Tây Á, đại khái còn khoảng mười phút nữa.

Một nhân viên công tác bỗng nhiên cao giọng quát lên.

- Tổ máy tin tức có thể tra được hay không? Nhân viên hiện trường đã đến hay chưa?

Chử Lâm gần như là ngay lập tức vọt tới.

- Nhân viên hiện trường đúng là đã đến, nhưng bên kia đang là đêm khuya, hơn nữa bầu trời lại có rất nhiều sấm sét, không có cách nào tới gần hơn, chỉ có thể ở trong phòng chờ máy bay thời khắc chú ý.

Nhân viên công tác đáp lại.

- Vệ tinh khí tượng của chúng ta thì sao, có phát hiện gì không?

Chử Lâm lại hỏi.

Đúng như Thẩm Dật suy nghĩ, Chử Lâm cũng cực kỳ coi trọng đối với trận tai nạn dễ dàng quan trắc này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là ở nước ngoài.

Đừng nói sớm đi bố trí dụng cụ, ngay cả sẽ tao ngộ tai nạn trên không là chiếc máy bay nào cũng không rõ ràng.

Chỉ có thể trông cậy vào nhân viên hiện trường thông qua các loại thủ đoạn thu hình lại, kèm theo thủ đoạn giám sát vệ tinh xem có thể có tin tức hữu dụng gì hay không.

Thẩm Dật ở đây nghe trong chốc lát, cũng kém không nhiều biết rõ ràng.

Có khả năng xảy ra tai nạn trên không nhất cũng không phải là một nơi nào đó trên đường, mà chính là sân bay Tây Á, bởi vì bên đó đang phải hứng chịu một đợt sấm sét do gió lốc ở hướng Đông Tam.

Lúc này trên bầu trời Tây Á đã là cuồng phong gào thét, từng tia sét giống như thần long vạch qua bầu trời, mang tiếng nổ thật to.

Nhưng đây là một lần gió lốc đã sớm bị dự liệu được.

Các loại số liệu dự đoán đều cho thấy, độ ảnh hưởng của trận gió lốc này đối với máy bay hạ xuống là có hạn.

Đúng là đáng giá tự mình đi điều tra.

Thẩm Dật cũng không có chậm trễ thời gian, hiện thân, sau đó bình tĩnh nói.

- Ta tự mình đi một chuyến đi.



Trong nháy mắt hắn lên tiếng, thật giống như đè xuống một loại chốt mở khóa nào đó, tất cả mọi người trong phòng này đều dừng động tác và âm thanh của mình lại, cứng đờ quay đầu, nhìn nam nhân mặc trường bào giống như Vu thời Trung cổ sư đột nhiên xuất hiện này.

Mỗi người đều trợn mắt hốc mồm, bởi vì tràng diện này thật sự là có chút kinh dị.

- Thẩm tiên sinh!?

Vẫn là Thẩm Dật Xa Vĩnh Trường đã từng gặp hắn kịp phản ứng trước nhất, mở to hai mắt hô, ngay cả âm thanh cũng có chút thay đổi.

- Ừm.

Thẩm Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn màn hình:

- Ta cũng hơi chú ý đối với nguyên nhân xảy ra lần tai nạn trên không này, cho nên ghé thăm nhóm các ngươi một chút xem có nắm giữ tin tức có giá trị hay không.

Ngữ khí của hắn rất bình thường.

Bình thường đến giống như đang nói “Ta tiện đường tới xem một chút, không cần để ý” vậy.

Nhưng mà, nơi này chính là căn cứ tuyệt mật!

Ùng ục.

Xa Vĩnh Trường nuốt ngụm nước bọt.

Hắn có thể xác định, tiểu tổ bọn hắn được thành lập là tuyệt đối cơ mật, bao gồm nơi này càng là như vậy, thậm chí đại đa số ngươi đều bị hạn chế ra ngoài, tất cả khâu tuyệt đối không có bất kỳ chỗ sơ suất!

Làm sao hắn biết? Hắn đến lúc nào? Hắn tới thế nào?

Mặc dù biết trong tay đối phương nắm giữ một ít sức mạnh siêu nhiên thần bí, nhưng hiện tại loại tình huống này mang tới cảm giác, thật giống như nhất cử nhất động của tất cả mọi người đều nằm trong tay đối phương!

Chẳng lẽ loại thủ đoạn dự đoán kia không chỉ có thể đoán trước tai nạn sao?

……………

Ngay khi Xa Vĩnh Trường còn không biết làm sao thì Chử Lâm đã kịp phản ứng.

- Thẩm tiên sinh, ngươi tới thật đúng lúc!

Trên mặt của hắn mang theo nụ cười vui mừng lại nhiệt tình, sải bước đi đến, vươn hai tay về phía Thẩm Dật.



- Ta là người phụ trách của tiểu tổ này, ngài gọi Chử Lâm là được, trên thực tế chúng ta đang đau đầu vì không có cách nào nắm giữ tình báo kỹ lưỡng hơn từ hiện trường, không nghĩ tới ngài sẽ tới.

Lúc này, nhìn ra khác biệt giữa người và người.

Trong lúc người khác còn đang khϊếp sợ chuyện ngoài ý liệu, Chử Lâm đã nhảy qua chuyện không cách nào giải thích, ngược lại đặt lực chú ý ở trên việc cần phải làm sau đó.

Thẩm Dật đưa tay phải ra nắm hai tay hắn ta, cũng có chút ngoài ý muốn với tuổi tác của người phụ trách trước mắt này.

Hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng tuổi của người phụ trách sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng không thèm để ý.

Người như Xa Vĩnh Trường và Chử Lâm không hề giống với Mặc Nguyên Bạch, ở một mức độ nào đó, giao lưu nói chuyện với bọn hắn có thể xem là đang nói với một tập thể.

- Đưa tọa độ sân bay cho ta.

Thẩm Dật bỏ qua quá trình hàn huyên, nói thẳng.

- Được.

Chử Lâm cũng cực kỳ dứt khoát.

Thẩm Dật lấy được tọa độ, không có nói thêm câu nào, bóng dáng hắn trực tiếp biến mất ngay trước mặt mọi người, chỉ lưu lại một mảnh gợn sóng, dẫn tới không ít người thành viên kinh hô.

Cho dù là Xa Vĩnh Trường cũng không nhịn được thì thào nói nhỏ một câu.

- Còn may hắn còn cần tọa độ.

- Đúng, tọa độ.

Chử Lâm hơi có thâm ý liếc hắn một cái.

Một bên khác, Thẩm Dật trực tiếp thông qua bước nhảy không gian cự ly xa, đi tới trên bầu trời sân bay Tây Á.

Chỉ là vừa xuất hiện, tiếng sấm to lớn đã bao trùm hai lỗ tai của hắn.

Từng tia sét không chỉ bay múa ở trên bầu trời, mà liên tiếp không ngừng nối liền nhau, ánh sáng mãnh liệt một lần lại một lần chiếu sáng mặt đật, tiếng sấm thậm chí làm cho cả thiên địa cũng vì đó mà rung động.

Không hề nghi ngờ, sấm chớp mưa bão trong dự báo khí tượng cũng không đến loại trình độ này.

Nhưng điểm này lại không có ai để ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »