Chương 12: Phần 1: Năng Lực Vu Sư

Thẩm Dật gắp một miếng gà hầm bỏ vào trong miệng, cảm giác hương nồng màng lập tức tràn vào, mặc dù cực kì mỹ vị, nhưng lúc đầu cũng không có cảm giác quá bá đạo, nhưng theo nhấm nuốt, một cảm giác quen thuộc dần dần nổi lên.

Thật giống như là từ sâu trong ký ức đã từng thưởng thức hương vị cùng loại, nhưng lúc nào cũng như lúc ăn cơm với người trong nhà.

Hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Thu đang mỉm cười, trong mắt chứa đầy chờ mong nhìn mình, cũng không khỏi cảm thán một tiếng.

- Thật đúng là lợi hại.

- Cảm ơn.

Trên mặt của Mặc Thu lập tức nở rộ nụ cười:

- Đầu bếp lợi hại hơn ta còn có rất nhiều.

- Nhưng đầu bếp có thể dùng thức ăn ngon truyền đạt tâm ý, chắc không nhiều lắm đâu.

Thẩm Dật ăn từng miếng một, đồng thời không keo kiệt tán thưởng cô:

- Chân chính làm cho ta hưởng thụ cũng có phần tâm ý ở bên trong này, cho dù ở thế giới nào, suy nghĩ vì người khác đều rất thưa thớt, nhưng lại làm cho người ta tán thưởng.

- Nào có.ạiMặc Thu được khen có chút xấu hổ, nhưng nhìn Thẩm Dật, trong đôi mắt có một tia ước mơ:

- Thẩm tiên sinh mới là lợi hại, cứu vớt thế giới, mang đến hi vọng kéo dài văn minh nhân loại, so sánh ra, ta làm những chuyện này cũng quá không có ý nghĩa.

………

Thẩm Dật là người như thế nào.

Trên thế giới này, mấy người tiếp xúc với hắn, chỉ sợ sẽ có cái nhìn khác biệt.

Nhưng đối với Mặc Thu, hắn rất thần bí, mạnh mẽ, những thứ này đều xếp sau thân phận “Chúa Cứu Thế” này.

Nếu như không có Thẩm Dật, mà chỉ có tin tức tận thế tức sắp đến, vậy thì bây giờ, cô không biết mình sẽ tuyệt vọng thế nào, dù sao, càng là người ôn nhu thì sẽ càng bị bất hạnh của thế gian tổn thương.

Nhưng Thẩm Dật lại có thể đối diện với loại tổn thương này, đồng thời gánh vác hi vọng lên người của hắn.

Nếu như... Cô cũng có thể thoáng có một ít dũng khí và năng lực như vậy thì tốt.

Mặc Thu nghĩ đến, vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười vì loại ý nghĩ này của chính mình.

Trước kia cô tin chắc tài nấu nướng có thể mang đến chho những thứ người khác cảm giác hạnh phúc, nhưng ở trước mặt tận thế lại có vẻ vô cùng nhỏ bé, trừ cái đó ra cô cũng không có năng lực gì nữa.



- Ngươi không ăn sao?

Thẩm Dật chợt phát hiện, Mặc Thu vẫn luôn ngơ ngác nhìn hắn.

Mặc dù biết bây giờ, điểm mị lực của hắn cực cao, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy cũng rất không được tự nhiên.

- Ừm¬

Mặc Thu cũng lấy lại tinh thần, gương mặt ửng đỏ.

- Cho dù là một giây sau trời sụp đổ xuống thì cũng phải ăn cơm.

Thẩm Dật chỉ tưởng nàng đang nghĩ đến chuyện tận thế, khẽ cười nói:

- Huống chi, chỉ cần có thức ăn ngon như vậy vẫn đặt ở trước mặt, chuyện sẽ vĩnh viễn không tính bết bát nhất, đây chính là công lao làm đầu bếp không thể thay thế của ngươi.

- Là, là như vậy sao?

Mặc Thu sững sờ.

- Đương nhiên.

Thẩm Dật uống một ngụm canh sườn ngon ngọt, thở ra một hơi:

- Chí ít đối với ta thì là như vậy.

- ... Ta hiểu rồi!

Mặc Thu bỗng nhiên xiết chặt nắm tay nhỏ một chút, đôi mắt giống như đang phát ra ánh sáng:

- Nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.

- ... Ngươi hiểu là được.

Thẩm Dật kỳ quái nhìn cô một cái, tiếp tục ăn cơm.

Vu sư không phải tu tiên giả, không thể hít không khí để sống, cơm vẫn phải ăn.

Huống chi, cơm này thật sự rất ngon.

Sau khi ăn uống no say, Mặc Thu chủ động thu dọn bát đũa, Thẩm Dật vẫn ngồi ở trên ghế sa lon đọc tài liệu, mãi đến xế chiều, hắn bỗng nhiên ý thức được, hình như hôm qua dự đoán lần tai nạn trên không kia sắp xảy ra.

Thẩm Dật nhớ được, trong Thẻ Dự Đoán Tai Nạn nói là rơi vỡ bất ngờ gặp thời tiết xấu.



Nhưng không giống với tai hoạ động đất.

Tai hoạ do thời tiết là một loại tai nạn mà khoa học kỹ thuật hiện đại dự đoán dễ dàng nhất.

Bởi vậy, vì loại nguyên nhân này mà dẫn đến tai nạn trên không cực kì thưa thớt.

Có lẽ có thể đi tìm hiểu một chút tình huống xem có thể phát hiện chuyện gì hay không.

Trong đầu của Thẩm Dật nghĩ, trực tiếp đứng lên.

- Ta muốn rời khỏi một chuyến.

Hắn nói.

- Hiện tại sao? Bữa ăn đêm nay ...

Mặc Thu từ trong phòng bếp chạy.

Nhưng, trên người áo tắm Thẩm Dật đã trong nháy mắt xảy ra biến đổi, biến thành một áo khoác màu nâu bó sát người mang theo mũ trùm, trên vạt áo thêu hình vẽ màu trắng bạc “Như chim ma”, tăng thêm một phần cảm giác thần bí và trang trọng.

- Ta chắc là có thể trở về trước bữa tối.

Sau khi lưu lại một câu nói kia, thân hình của hắn trực tiếp biến mất trong một mảnh gợn sóng.

Từ trong hệ thống rút được nghề nghiệp “Vu sư”, không hề giống với pháp sư trong tác phẩm giả tưởng bình thường, ngược lại càng giống như Harry Potter, hoặc Scarlet Witch.

Chỉ cần có đầy đủ ma lực lại thêm thuật pháp phù hợp thì có thể làm được không ít chuyện, nhưng lại vi phạm nguyên lý khoa học.

Bay lượn, biến hình, thuấn di...

Hôm qua, Thẩm Dật đã lưu lại dấu ấn tọa độ trên người Xa Vĩnh Trường.

Mà bây giờ trực tiếp thi triển thuật pháp dịch chuyển không gian, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Xa Vĩnh Trường, nhưng hắn lại chọn trạng thái ẩn thân.

Hắn đầu tiên quan sát bốn phía một chút, một căn phòng không có cửa sổ, lại nhìn màn hình dày đặc và nhân viên bận rộn ở nơi này một chút, đại khái có thể đoán được đây là nơi nào.

Trong thời gian ngắn như thế đã có thể xây dựng nên một nơi như vậy sao?

Không sai.

Thẩm Dật vẫn tương đối hài lòng đối với loại hiệu suất ứng đối sự kiện bất ngờ nhanh nhạy như thế.