- Được.
Xa Vĩnh Trường gật đầu biểu thị đã rõ, do dự một chút, tiếp tục hỏi nói:
- Vậy, bên phía Thẩm tiên sinh...
- Tạm thời trước không cần đi.
Chử Lâm suy tư trong chốc lát, lắc đầu:
- Dù đã chứng thực đối phương đúng là có năng lực dự đoán, nhưng cũng vẫn chưa thể nói rõ đối phương thật sự có thể cứu vớt thế giới, chúng ta còn cần nắm giữ càng nhiều tin tức hơn, cho dù là có liên quan đến tận thế, hay có liên quan đến đối phương.
Trừ phi có chứng cứ tận thế đang xảy ra bày ở trước mặt thì mới đến lúc không tiếc bất cứ giá nào.
Mà bây giờ, bọn hắn phải làm chính là vừa chứng thực tin tức, vừa chuẩn bị kỹ càng để ứng đối.
- Hiểu rõ.
Xa Vĩnh Trường có chút bội phục nhìn Chử Lâm.
Mặc dù người này tuổi cũng không tính lớn, nhưng Chử Lâm quyết đoán và thành tích trước kia của hắn đủ để chứng minh hắn sẽ là một quan chỉ huy hợp cách.
Xa Vĩnh Trường bắt đầu bận rộn.
Một đêm này, đối với bọn hắn, đối với rất nhiều người, nhất định là một đêm không ngủ.
Nhưng Thẩm Dật thì lại ngủ rất say.
Hắn đã rất lâu không ngủ ngon như vậy.
Khi hắn tỉnh lại đã là mười giờ sáng, mặc áo tắm màu trắng, vừa từ trong hồ bơi đi ra đã nhìn thấy Mặc Thu đang bận rộn trong phòng bếp, mặc đồ bộ ở nhà màu hồng phấn, buộc lên tạp dề màu tím nhạt, mặt trên còn có hình một nhân vật anime giống như nhi đồng.
- Dậy rồi hả?
Mặc Thu quay đầu, vẫn là nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Thẩm Dật có hơi ngạc nhiên, hắn còn cho rằng còn đang ở trong nhà mình.
Trước mặt là vợ của mình, hoặc phải nói là người nhà.
Nhưng rất nhanh hắn đã thu lại ý nghĩ này.
Sau khi trải qua nhiều thế giới, Thẩm Dật đã từ bỏ suy nghĩ an cư lạc nghiệp, cảm giác gia đình của người bình thường.
- Vì sao lại mặc quần áo như thế?
Nhưng Thẩm Dật vẫn hỏi một câu:
- Ngươi chắc không phải là ở nơi này.
- Bởi vì, chủ đề chính của cơm trưa hôm nay là yến hội gia đình nha.
Mặc Thu hơi tránh ra một chút để cho Thẩm Dật nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bếp.
Một con gà, một ít đậu que, quả cà, còn có xương sườn.
Thẩm Dật đã đoán được cô muốn làm gì, giật mình nói:
- Ngươi làm thức ăn ngon, nhất định phải thay đổi quần áo tương ứng sao?
- Ta chỉ cho rằng, những hình tượng này đối với người hưởng thụ thức ăn ngon mà nói cũng rất quan trọng, nhất là đầu bếp.
Mặc Thu giơ cái xẻng trong tay lên, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn là thoải mái xoay một vòng:
- Thật giống như... Ừm, có một vài loại trà nhất định phải là thiếu nữ xinh đẹp hái mới được.
- Thì ra là thế.
Thẩm Dật đã hiểu rồi:
- Nhưng có rất ít người sẽ làm đến loại trình độ này đúng không?
- Nếu như có thể làm cho trong lòng người hưởng thụ thức ăn ngon có một tia cảm giác ấm áp, thì đó đối với ta chính là đáng giá.
Mặc Thu không có ý tứ mím môi nói.
Cho dù là ở thế giới này thì đầu bếp đạt đến loại trình độ này cũng không nhiều.
Thậm chí bởi vì đầu bếp có địa vị cao thượng, cho nên rất nhiều đầu bếp đối đãi với thực khách, càng nhiều hơn chính là một loại du͙© vọиɠ chinh phục.
Chính là muốn dùng thái độ ác liệt, thậm chí có quy định riêng để thực khách thấp kém cầu mỹ vị.
Giống như như vậy mới có thể chứng minh thực lực của mình.
Đương nhiên, những chuyện này Thẩm Dật cũng không biết rõ tình hình.
Hắn chỉ có thể cảm nhận được tâm ý của Mặc Thu, toàn tâm toàn ý suy nghĩ giúp thực khách hưởng thụ thức ăn ngon.
- Ta thật sự rất chờ mong yến hội gia đình của ngươi.
Thẩm Dật cũng cười trả một cái, ánh mắt hắn không tự chủ được ôn hòa chút.
- Ngài có thể chờ mong.
Mặc Thu một bộ dáng cực kỳ nhiệt tình.
Thẩm Dật cười cười, cầm một chồng tài liệu ngồi bên bàn ăn.
Tất cả những tài liệu này đều là hôm qua Mặc Nguyên Bạch đưa tới, bao gồm toàn bộ tin tức về tập đoàn Mặc thị.
Sản nghiệp lớn nhất, cũng là quan trọng nhất của tập đoàn Mặc thị đương nhiên là sản nghiệp thực phẩm, trong tay bọn hắn nắm giữ nông trường và là nông trường lớn nhất trên thế giới, chủng loại vô cùng phong phú, hơn nữa quản lý cực kì nghiêm ngặt và cẩn thận.
Mỗi một món ăn ngon, toàn bộ đều có thể ngược dòng tìm hiểu đến xuất xứ của nguyên vật liệu, bảo đảm không có bất cứ vấn đề gì.
Thẩm Dật chỉ có thể nói, không hổ là thế giới thức ăn ngon.
Nhưng trừ cái đó ra, tập đoàn Mặc thị cũng mượn từ sức ảnh hưởng và tài lực của mình, mở rộng sản nghiệp đến nhiều phương diện, ví dụ như kiến trúc, y dược, thông tin...
Mặc dù tuyệt đại đa số trong đó đều là liên hợp tham gia cổ phần, cũng không phải là độc đoán, nhưng đây cũng là một quái vật khổng lồ có thể được xưng là “Tài phiệt”.
Mà cùng loại với quái vật khổng lồ này, ở toàn bộ thế giới cũng tồn tại không ít.
Ở trong đó lại dính đến một hiệp hội thức ăn ngon, rất có lực ảnh hưởng.
Nói tóm lại.
Thẩm Dật phát hiện, mình cần phải tìm hiểu rất nhiều chuyện.
Cho đến khi trong lỗ mũi dần dần bay tới mùi thơm mê người, hắn mới từ trong đống tài liệu lấy lại tinh thần.
Mặc Thu đã bưng lên một món ăn cuối cùng - canh sườn.
- Quả nhiên là yến hội gia đình.
Thẩm Dật nhìn thoáng qua đã phát hiện mình lại nhận ra được toàn bộ:
- Gà hầm, canh sườn, quả cà xào đậu que?
- Trong thế giới của Thẩm tiên sinh ngài cũng có mấy món ăn này chứ?
Đôi mắt Mặc Thu hơi sáng, đã đặt sẵn cơm ở trước mặt Thẩm Dật.
- Đây chính là cái gọi là thế giới song song.
Thẩm Dật nhẹ gật đầu, lại có chút không kịp chờ đợi.