Chương 37:

Tô Lâm vốn định khách khí cự tuyệt, thế nhưng vừa nghe đến có đồ ăn, nàng còn chưa nói gì, lỗ tai Ma Vương liền dựng thẳng lên, cái đuôi dùng sức ôm lấy cổ nàng, cái đuôi lông xù làm cho cổ nàng ngứa ngáy vô cùng. Mà mèo con ma khí trong lòng nàng dựng thẳng hai lỗ tai lên, ánh mắt nhìn về phương hướng Daphne rời đi, đầu lưỡi dùng sức liếʍ mu bàn tay Tô Lâm.

Deoby quanh năm không ở nhà, Daphne không biết làm cũng không có khả năng trồng trọt, hàng năm đều lấy dùng ít nhiều ngân tệ để nhờ thôn dân hỗ trợ chiếu cố, đồ ăn cũng như vậy, bánh mì trong nhà là đồ còn dư lại của ngày hôm qua, đồ ăn hôm nay còn chưa có đưa tới.

Loại bánh mì để qua đêm này tương đối cứng, cứng đến mức có thể sử dụng làm vũ khí.

Khi quay lại Daphne cầm theo một cái bánh mì cùng một bát nước, tò mò nhìn về phía con mèo trong lòng Tô Lâm cùng với trên vai nàng, rất muốn sờ thử. Deoby biết đây là ma thú, vội vàng giữ chặt nữ nhi nhỏ giọng nói: “Không nên tùy tiện sờ lung tung, đó là ma thú rất lợi hại.”

“À.” Miệng thì đáp ứng, nhưng Daphne vẫn không dời mắt đi.

Ma Vương tất nhiên không có khả năng để cho loại ma nhân bình thường này sờ vào thân thể cao quý của mình, nhìn cũng không thèm nhìn nàng, tầm mắt đều đặt ở trên bánh mỳ cứng rắn làm bằng lúa mạch đen, mèo con đã khẩn cấp đẩy cánh tay Tô Lâm muốn chạy vọt ra bên ngoài.

Tô Lâm đành phải đặt hắn ở trên bàn, mèo con lập tức há mồm gặm bánh mì, bánh mì lúa mạch đen bị cắn ra một cái lỗ hổng nửa hình tròn, nhưng còn chưa có nuốt xuống, mèo con liền phi phi phun bánh mì vừa mới ăn vào ra lại.

Tuy rằng thứ này cũng rất cứng giống với cá khô, nhưng nó rất khô và rất thô ráp, ăn vào trong miệng không bao lâu thì cảm giác như toàn bộ khoang miệng đều muốn bị dính chặt.

Hiện tại Tô Lâm đã biết được lương thực quý trọng cỡ nào, nàng nhặt mẩu bánh mì bị mèo con nhổ xuống kia lên, không có lại đút cho mèo con, mà là cầm đến trước mặt Ma Vương.

Ma Vương ghét bỏ quay mặt đi, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, vô cùng kén ăn.

Tô Lâm nghiêm túc thấp giọng nói: "Đại nhân, lãng phí lương thực đáng xấu hổ, ngài ngẫm lại những nhóm ma thú còn đang chờ chúng ta đem đồ ăn trở về đi, chúng nó đã mấy chục năm chưa được ăn no, muốn ăn cũng ăn không được, ngài kén ăn chính là đang thương tổn chúng nó."

Nghe xong Ma Vương quay đầu trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn nàng.

Tô Lâm đối diện với hắn, một tấc không nhường, bánh mì trong tay còn đặt ở bên miệng hắn.

Thấy vậy Deoby xấu hổ khuyên nhủ: “Cái này, nó không chịu ăn thì không cần đút, mùi vị bánh mì lúa mạch đen trong nhà quả thật tương đối bình thường, ma thú đại nhân thích ăn cái gì? Ta đi trong thôn mua.”

“Không cần.” Tô Lâm lập tức cự tuyệt, nói thêm: “Những thứ này là được rồi.”

Nàng không ép Ma Vương ăn bánh mì, chỉ hy vọng hắn có thể ăn miếng bánh vừa mới nhổ ra này.

Vốn dị hiện tại bọn họ thiếu đồ ăn nhất, Tô Lâm cũng đói bụng hồi lâu, nhìn thấy đồ ăn bị lãng phí nên có một chút tức giận.

Ma Vương không nghĩ tới nhân loại này lại dám cường ngạnh với hắn, còn ép hắn ăn đồ mà hắn không thích, thật sự là quá to gan, nếu đổi lại là trước đây hắn đã dùng một ngụm cắn mất đầu nhân loại này. Nhưng mà, nhưng mà bị ánh mắt Tô Lâm nhìn chằm chằm, hắn vậy mà lại không tự giác há miệng ăn luôn mẩu bánh mì vừa bị hắn nhổ đi kia.

Tô Lâm xoa xoa lưng hắn: “Bánh mì có thể ăn cùng cá khô, mùi vị không tệ, ngài thử xem.”

Ma Vương cảm thấy đây nhất định là sách lược nhân loại lừa gạt mình, nhưng hiện tại hắn cũng muốn dùng cá khô để bù đắp tổn thương, vì thế nửa tin nửa ngờ lấy ra một con cá khô nhỏ cùng nhét vào trong miệng.

Bánh mì nghiền nát tản mát ra mùi lúa mạch nồng nặc, trộn lẫn với cá khô, không biết vì sao càng nhai lại càng thơm, thậm chí hắn còn muốn ăn thêm một miếng.