Tô Lâm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy một con ôm vào trong ngực, tay lại xoa nắn, Ma Vương lắc lư cái đuôi bất động một lát, giống như là ngây dại, một hồi lâu mới một lần nữa lắc lên, lần này lắc nhanh hơn trước rất nhiều, mà cuối cùng hắn cũng không thu hồi con mèo này lại.
Hiện tại có thể chứng thực chuyện Khô Lâu tiên sinh nói là thật, Tô Lâm liền đưa mấy tờ ngân tệ chuyển đến trong tay Khô Lâu tiên sinh.
“Đã như vậy, phiền ngươi tiếp tục tiễn hắn ra khỏi rừng rậm, đây là thù lao hắn thuê ngươi.”
Khô Lâu tiên sinh sững sờ tiếp nhận ngân tệ, cầm lên cẩn thận vuốt ve: “Là ngân tệ, trước kia ta có rất nhiều, chất đầy nửa tòa thành.”
Tô Lâm quay sang nói với nam nhân trung niên: "Ngươi muốn về thôn phải không? Ta muốn vào trong thành, chỉ sợ không có cách nào tiễn ngươi, vị Khô Lâu tiên sinh này tiếp nhận ủy thác của ngươi, sẽ tiếp tục hộ tống ngươi về thôn. Hắn ở lâu trong rừng rậm, các ngươi có thể trao đổi nói chuyện, nó nói sáu mươi năm trước cũng là người trong thôn, không chừng ngươi đã nghe nói qua."
Mắt thấy Tô Lâm muốn đi, nam nhân trung niên có chút nóng nảy, tiến lên một bước ý đồ giữ chặt góc áo nàng nói: "Ngươi sẽ lưu lại trong thành sao? Ta còn chưa có cảm tạ ngươi đã cứu ta, ta xử lý xong chuyện trong nhà cũng sẽ vào thành. Ta gọi là Deoby, là thương nhân một tạp hóa, ta rất quen thuộc với thành trấn xung quanh cùng cảng biển, tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần ta có thể làm đều sẽ hết sức vì ngươi cống hiến sức lực."
Không nghĩ tới thế mà lại gặp một thương nhân, hiện tại Tô Lâm thiếu nhất chính là quen biết thương nhân bản địa, nghe đến đây thì bước chân nàng đang muốn đi tiếp lập tức dừng lại.
“Thật đúng là có việc, ta muốn bán chút đồ, nhưng không quen thuộc nơi này lắm, cần một người dẫn đường bản địa.”
Deoby thoáng chốc lộ ra nụ cười, vỗ ngực tự tiến cử: “Vậy ngươi tìm đúng người rồi, ta đặc biệt quen thuộc vùng này, mặc kệ hàng hóa gì, định giá như thế, nào ta đều quen thuộc, còn từng giao tiếp qua với nam tước đại nhân, nếu có cần giật dây ta có thể liên lạc!”
Hắn nhìn Tô Lâm một cái, trong tay nàng rỗng tuếch, tuy rằng kiểu dáng quần áo mới lạ nhưng không có túi gì, trên người cũng không có một kiện trang sức, dáng vẻ không giống như là có nhẫn ma pháp. Vậy đồ mà nàng muốn bán cũng chỉ còn lại ma thú trong lòng nàng.
Với kiến thức cằn cỗi của Deoby, không thể tưởng tượng ra được Tô Lâm để đồ đạc ở đâu. Cái đệm lưng nếu để ở trên người có chút nặng, mà Ma Vương có túi trữ vật, đồ tất nhiên đều bị Tô Lâm dụ dỗ nhét vào nơi đó của hắn.
Tô Lâm lắc đầu trả lời: “Ta không gấp, ngươi về thôn trước, ta vào thành xem thư, đến lúc đó hội hợp ở trong thành.”
Chuyến ra ngoài lần này của Tô Lâm đã chuẩn bị sẵn sẽ rời đi vài ngày, không chỉ bán hàng, nàng còn muốn hiểu rõ hơn về tình huống Ma giới.
Deoby sợ trì hoãn chuyện của nàng, nhưng loại người như Tô Lâm hắn rất ít có thể tiếp xúc, hắn không muốn buông tha cơ hội này, vì thế vội vàng nói: “Ta về thôn đưa thuốc cho thê tử, nàng bệnh rất nặng, ta mới bốc thuốc mới từ chỗ Vu Yêu. Đưa đồ về rồi ta mới có thể vì ngươi cống hiến sức lực, sẽ không chậm trễ quá lâu, ngày mai, không, nhanh nhất là tối nay là được.”
Tô Lâm nhìn về phía cái bao bọc kín vẫn luôn được hắn ôm ở trong ngực, bên trong đó hẳn là thuốc, khó trách mặc kệ thế nào hắn cũng không chịu vứt bỏ.
Nàng đối với Vu Yêu cùng thuốc của Vu Yêu cũng có chút tò mò, nhìn mèo nhỏ nhu thuận trong lòng, nàng nói: “Ta cùng ngươi trở về thôn đi.”
“Cái này, thật sao? Được, hoan nghênh hoan nghênh!”
Vì thế tổ hợp kỳ quái này liền một lần nữa quay đầu đi về phía thôn.
Khô lâu tiên sinh xòe bàn tay ra, lấy đồng bạc ra nói với Tô Lâm: "Ta có nên trả lại tiền cho ngươi không?"
Lần này Tô Lâm còn chưa nói gì, Ma Vương đã đột nhiên duỗi đuôi ra chộp lấy, ngân tệ đã bị hắn cuốn vào trong bụng.