- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
- Quyển 1 - Chương 49: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa
Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 49: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa
Trong xe ngựa, đôi mắt Hoa Kinh Vũ không tự chủ dời tới trên người Nam Cung Lăng Thiên, thân hình cao gầy thanh cao như trúc, tóc đội mũ ngọc, hôm nay mặc quần áo màu xanh, áo khoác màu tím, áo dài bên dưới có viền vàng, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như nước, khóe môi nhếch lên, không son mà đỏ, khí phách phóng đãng tùy ý nhếch lên, cả người tựa như hướng tới cảnh tượng hoa lệ duy mỹ chói mắt nơi chân trời, làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt.
Nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hắn lãnh khốc vô tình, đừng nhìn hắn hiện tại tâm tình tốt, nếu là giận dữ có thể phá vỡ núi sông, sinh linh đồ thán, Hoa Kinh Vũ chưa bao giờ hoài nghi khả năng gϊếŧ người của người này, cùng với thủ đoạn ác độc.
“Thế nào? Dung mạo của Bổn vương có vào được trong mắt của ngươi?”
Thanh âm Nam Cung Lăng Thiên cuồng vọng vang lên, mang theo nhiều điểm mờ ám, Hoa Kinh Vũ kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu cười nói: “Phong thái của Vương gia thiên hạ không người địch lại, có thể nói thiên hạ đệ nhất phong lưu.”
“Nha,” hắn miễn cưỡng nhíu mày, không hề quấn quít vấn đề này, mà là cúi đầu nhìn về phía bàn cờ: “Chơi cờ.”
“Được,” hai người không hề theo đuổi vấn đề đã nói trước đó, bắt đầu chú tâm chơi cờ, Hoa Kinh Vũ chọn cờ đen, cho nên đi một quân cờ đen trước, Nam Cung Lăng Thiên đi sát theo phía sau, nhưng cũng không có đi theo cờ đen của Hoa Kinh Vũ, mà là đặt xuống ở một vị trí rất xa, sau đó bắt đầu bố trận.
Trong xe ngựa im lặng không tiếng động, ngày xưa hai người đối nghịch, hòa hợp ấm áp giờ phút này khó có được, dung mạo có nhiều điểm khác nhau, tuy rằng một trắng một đen, một người duy mỹ hoa lệ, một người đen tựa trân châu đen, nhưng lại hòa hợp hiếm thấy, trong xe ngựa tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.
Hiện tại Hoa Kinh Vũ bất chấp để ý tới cái khác, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, Nam Cung Lăng Thiên hạ cờ đã muốn che kín toàn đại cục, mà quân cờ đen của nàng đã bị vây trong đó bước đi rất gian nan, chỉ có thể dựa vào hướng bên phải của nàng, một đường quét ngang xuống.
Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng tùy ý hạ cờ, đôi mắt không nhìn vào bàn cờ, mà là dừng ở trên người tiểu nha đầu đối diện, bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên hắn có thể dễ dàng như có như không ngửi mùi hương trên người nha đầu kia, một mùi hương rõ ràng không giống như mùi vị son phấn của bất kì nữ nhân nào, hoàn toàn là hương thơm tự nhiên của cơ thể, đúng là mùi hương dễ chịu hiếm thấy, hơn nữa nhìn gần nha đầu kia, phát hiện bộ dạng nha đầu kia cực kì dễ nhìn, mi nhỏ như liễu, nhất là ánh mắt trong trẻo, xinh đẹp tuyệt mĩ, giống như hai ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, phía dưới còn có một cái mũi nhỏ nhắn trắng mịn, làm cho kẻ khác có cảm giác muốn sờ vào.
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi thâm thúy, âm u nguy hiểm, ánh mắt từ trên người Hoa Kinh Vũ rơi xuống bàn cờ.
“Cờ của ngươi cùng ngươi giống nhau.”
Phía trên bàn cờ, tuy rằng hắn hiếm thế thượng phong, đã khống chế toàn bộ lối thoát, nhưng nàng có dũng có mưu đấu đá lung tung bên dưới, thế nhưng có thể thấy được nàng đã có cách phá giải, Nam Cung Lăng Thiên lập tức chú ý hơn, bố cục này là bàn long cục do hắn thiết kế, không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng có thể phá giải được, xem ra là hắn coi thường nàng, tiếp theo Nam Cung Lăng Thiên thật sự cùng Hoa Kinh Vũ chơi cờ.
Trong xe ngựa một chút tiếng động đều không có, chỉ có tiếng quân cờ rơi xuống đất một cách thanh thúy, bên ngoài sưu một tiếng dừng lại, Mặc Trúc cung kính mở miệng: “Gia, tới Hoa phủ rồi.”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày dừng tay lại, chuẩn bị xuống xe ngựa, thanh âm u lãnh của Nam Cung Lăng Thiên vang lên: “Chờ một chút.”
Mặc Trúc ở bên ngoài xe ngựa không dám nói tiếp nữa, âm thầm đoán gia đang làm gì ở bên trong, bất quá một tiếng rên cũng không có, Hoa Kinh Vũ cũng chỉ đành cùng Nam Cung Lăng Thiên chơi cờ tiếp, lần này là một canh giờ, cuối cùng Hoa Kinh Vũ thu tay lại thua thảm bại, Hoa Kinh Vũ bất mãn mở miệng.
“Biết rõ ta sẽ thua, ngươi còn muốn ta chơi cờ cùng ngươi, có phải như vậy ngươi mới vừa lòng không?”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên nhìn Hoa Kinh Vũ thật sâu: “Ngươi là người thứ nhất có thể đem Bàn Long cục của ta gϊếŧ được nhiều quân cờ như thế.”
Nếu Bàn Long cục này giống như bày trận, cuối cùng tuy rằng hắn thắng, cũng là thắng thảm, nếu như phía trên là chiến trường. Chiến tranh mà phải hao phí nhiều binh lực như vậy mới thắng, có thể nghĩ, mặc dù thắng cũng giống như bại a.
“Sát cục của ngươi cũng rất lợi hại a, tên gọi là gì?”
Giờ phút này Hoa Kinh Vũ ở trong lòng Nam Cung Lăng Thiên, lại có một ý nhĩa khác, lại tiến lên một tầng nữa.
“Linh Lung Sát,” đây là Ninh Duệ dạy cho nàng, dùng Linh Lung Sát mặc dù là thua, cuối cùng cũng muốn quân địch phải trả giá thật nặng, nàng nói xong vén rèm nhảy xuống xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên ở phía sau híp mắt lại thâm trầm nhìn Hoa Kinh Vũ, trên người nha đầu kia vẫn có chút kì lạ a, bất quá nếu hắn lựa chọn tin tưởng nàng, cũng sẽ không tiếp tục hoài nghi nàng là gian tế hay mật thám của địch quốc, Nam Cung Lăng Thiên nở nụ cười, cười khuynh thành.
Ở cửa, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời đi, Nhan Băng lo lắng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, người không sao chứ? Bắc U vương điện hạ có tìm người gây phiền toái không?”
Hoa Kinh Vũ lắc đầu, chẳng những không có tìm nàng gây phiền toái, mà nam nhân này còn tin tưởng nàng không phải gian tế hay mật thám của địch quốc, nhưng nàng cũng không quên chuyện đã đồng ý với hắn, không được gả cho Thái tử, đã như thế, nàng phải lập tức cố gắng đi luyện võ công.
“Nhan Băng, đi lấy vài món quần áo, chúng ta đi đến Ngọc Hoàng thư viện ở vài ngày, bắt đầu chuyên tâm luyện công.”
“Vâng.” Nhan Băng lập tức đi vào Khinh Vũ các lấy quần áo, sau đó chủ tớ hai người ngồi xe ngựa của Hoa gia, hướng Ngọc Hoàng thư viện mà đi.
Trong xe ngựa xa hoa của Bắc U vương phủ, đột nhiên Nam Cung Lăng Thiên bảo thị vệ dừng xe ngựa lại, gọi hai người Mặc Trúc cùng Thanh Trúc tiến vào, ra mệnh lệnh.
“Hai người các ngươi lập tức phân phó người vào kinh thành lan truyền chuyện này, nói Hoa Như Yên cùng Thái tử là da^ʍ phu da^ʍ phụ, không biết liêm sỉ.”
“Dạ, Vương gia,” hai người ở dưới lên tiếng trả lời, sau đó cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình trong xe ngựa, gia làm như vậy là vì mục đích gì, bất quá nhìn thấy đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên lạnh lùng, lập tức lắc mình đi liền: “Gia, chúng ta đi làm.”
Xe ngựa Bắc U vương phủ chậm rãi rời đi, một đường quay về vương phủ. Kinh thành rất nhanh đã tràn ngập lời đồn, Hoàng thượng đọc tấu chương của các quan viên dâng lên giận đến xanh mặt, Hoàng hậu nương nương triệu Hoa Lôi tiến cung, hung hăng trách tội một trận, cuối cùng còn nói, bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cho Hoa Như Yên vào phủ Thái tử trước Thái tử phi.
Sau khi Hoa Lôi hồi phủ, tức giận hung hăng mắng Vân thị cùng Hoa Như Yên một trận, vốn muốn cho người đánh Hoa Như Yên, cuối cùng cũng không có xuống tay được.
Kinh thành, Hoa Như Yên chân chính trở thành da^ʍ phụ, ai nhắc tới bọn họ cũng là vẻ mặt khinh bỉ.
Bất quá chuyện này Hoa Kinh Vũ cũng không biết, bởi vì nàng vào Ngọc Hoàng thư viện, người trong Ngọc Hoàng thư viện khi nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, vẫn có một chút sợ hãi, lúc trước nữ nhân này cùng Vân Thủy đánh nhau đã làm cho mọi người kinh sợ, không còn ai dám khinh thường nàng, gặp phải nữ nhân này đúng là rất phiền phức.
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng đi tìm lão sư Mộ Dung Lan, ngoài ý muốn thấy Hách Liên Hiên cũng ở đó, Hách Liên Hiên vừa thấy nàng xuất hiện, liền đi tới, quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì, sao nhiều ngày như vậy ngươi mới xuất hiện?”
Thì ra Hách Liên Hiên không thấy Hoa Kinh Vũ xuất hiện, cho nên thực lo lắng, liên tiếp hỏi Mộ Dung Lan hai lần, Hoa Kinh Vũ có phải xảy ra chuyện gì không, hiện tại nhìn thấy Hoa Kinh Vũ xuất hiện, cuối cùng yên tâm.
Bất quá vẫn cứ rất kỳ quái, Vũ nhi là người giữ chữ tín, nói ngày hôm sau đến thư viện luyện công, đến bây giờ mới xuất hiện, khẳng định là đã có chuyện gì xảy ra.
Hoa Kinh Vũ cười nói: “Buổi tối ngày đó lúc chúng ta trở về, gặp Vân gia lão tổ, hắn ra tay đả thương chúng ta, cho nên mấy ngày nay ta ở trong phủ dưỡng thương?”
“Vân gia, nghe nói toàn quân Vân gia hình như đã bị gϊếŧ, chuyện này là như thế nào?” Tuy rằng Hách Liên Hiên ở trong thư viện, nhưng đối với tin tức bên ngoài, lại cực kỳ tinh thông, Hoa Kinh Vũ lắc đầu, đối với chuyện này nàng cũng không rõ ràng hoàn toàn, mơ hồ đoán được việc này cùng với Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên có chút quan hệ, bất quá đến tột cùng có phải như vậy hay không, nàng cũng không biết, cho nên không thể nói lung tung: “Ta không rõ ràng lắm.”
“Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi,” Hách Liên Hiên ôn nhu nói, khóe môi là ý cười dịu dàng, quanh thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuyệt không giống người lạnh lùng trong quá khứ, dường như thay đổi thành một người khác, bất quá vẻ mặt này chỉ có thời điểm đối mặt với Hoa Kinh Vũ, còn lúc đối mặt với người khác, hắn như trước là một hoàng tử Tây Lăng quốc đạm mạc xa cách.
“Ừm, ta không sao,” Hoa Kinh Vũ cười nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lan.
“Lão sư, chỗ ở của ta đã sắp xếp tốt.”
“Đã sắp xếp tốt, ở cùng sân với Hách Liên Hiên, về sau ngươi hãy an tâm ra phía sau núi luyện công đi, ta nghe Hách Liên Hiên nói, ngươi muốn tham gia cuộc thi đấu võ lần này của Yến Vân quốc, nếu là nói như vậy, bằng thân thủ hiện tại của ngươi thì không có biện pháp giành được vị trí đứng đầu.”
“Ừm, ta đã biết, cám ơn lão sư.”
Hoa Kinh Vũ cười hướng Mộ Dung Lan nói lời cảm ơn, sau đó nhìn phía Hách Liên Hiên: “Đi thôi, dẫn ta đi xem nơi ta ở.”
“Đi, ta dẫn ngươi đi làm quen một chút, đợi cho sắp xếp xong xuôi, ra phía sau núi luyện công.”
“Ừm.”
Hai người nói xong đi ra ngoài, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch đi theo phía sau hai người Hoa Kinh Vũ đi ra ngoài, phía sau đôi mắt Mộ Dung Lan thâm thúy, ánh mắt có dấu nỗi lo lắng, Hách Liên Hiên sẽ không phải là thích Hoa Kinh Vũ chứ, nàng chính là Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc a, chỉ mong là hắn nghĩ nhiều.
Mộ Dung Lan cười lắc đầu, có lẽ thật sự là hắn suy nghĩ nhiều.
Trên đường, Hoa Kinh Vũ cũng không quên hỏi Hách Liên Hiên: “Dược liệu đã tìm đủ chưa.”
“Ta đã nhận được tin tức, tất cả dược liệu đã tìm được rồi, hiện tại đang trên đường chuyển đến, hẳn là rất nhanh sẽ tới.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, không nói cái gì nữa, cùng Hách Liên Hiên đi vào sân, nơi này tuy rằng không lớn, nhưng thật ra rất tinh xảo, hơn nữa cùng sân với Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ đem đồ vật này nọ sắp xếp cho tốt, liền nóng vội mở miệng: “Hách Liên Hiên, chúng ta ra phía sau núi đi, ta phải lập tức bắt đầu luyện công.”
“Ngươi muốn nghỉ ngơi trước hay không, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt rồi hãy luyện công.”
“Không cần, ta không còn nhiều thời gian, ta phải mau chóng tăng nội lực, luyện tốt các loại bí kíp võ công, hiện tại người có thù oán với ta ngày càng nhiều, nếu còn yếu như lời bọn họ nói, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.”
Vốn đã quá nhiều, hiện tại lại thêm một cái Minh Bích Thạnh, phía sau Minh Bích Thạhh chính là hai công chúa, cứ như vậy kẻ thù của nàng càng ngày càng lớn mạnh, hết thảy tất cả chuyện này đều là do Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra.
Hai người kia cứ chờ nàng đi, đừng tưởng lúc trước ra tay đối phó bọn họ, chính là báo thù, đó chỉ là nàng thu lại một ít lãi mà thôi. Nàng Hoa Kinh Vũ sẽ có một ngày đòi lại cả vốn lẫn lời.
Bất quá trước mắt không thể trì hoãn, nhất định phải mau chóng luyện công, không nói đối phó với tên vô lại này nọ, đã nói cuộc thi đấu võ càng ngày càng gần, lúc này nàng cũng không có biện pháp đi xử lý Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, đợi cho cuộc thi đấu võ qua đi, nàng lại đến cùng bọn chúng tính toán nợ nần cho tốt.
“Được, ngươi đã quyết định, ta liền cùng ngươi ra phía sau núi.” Hách Liên Hiên biết một người có năng lực yếu thì không thể chậm trễ, tựa như hắn giống nhau, cho nên hắn không có ngăn cản Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ phân phó Nhan Băng cùng nàng đi vào luyện công, đoàn người lập tức đi ra khỏi tiểu viện, đi ra phía sau núi.
Thời gian thoáng cái đã mười ngày, thời gian mười ngày qua, trừ bỏ ăn cơm nghỉ ngơi, phần lớn thời gian là dùng để luyện công, một ngày một đêm, liều cả mạng, nếu thuộc hạ của Hách Liên Hiên không bẩm báo là dược liệu đã tìm đủ, bọn họ cũng không có dừng lại.
Bất quá công phu của mười ngày, nhưng thật ra thu hoạch cũng không tồi, nội lực của Hoa Kinh Vũ lại tăng lên, hiện tại nội lực của nàng đã muốn đạt tới cấp năm, đồng thời nàng còn luyện tập Linh Ảnh Bộ, bất quá Linh Ảnh Bộ luyện đến được phân nữa, có đôi lúc chỉ miễn cưỡng bay tới trên cây, phần lớn thời gian chỉ luyện đến một nữa, lại từ trên không trung rơi xuống, có nhiều lúc rơi vào bùn đất, bất quá Hoa Kinh Vũ cũng không vì vậy mà nản lòng, vẫn cố gắng luyện, một lần một lần lại từ không trung rơi xuống, một lần lại một lần luyện tập, Nhan Băng thấy đau lòng không thôi, ngay cả Tiểu Bạch thì nước mắt lưng tròng, Tiểu Vũ Nhi, ta không luyện, ta không luyện thành sao?
Bất quá Hoa Kinh Vũ không có lùi bước, vẫn kiên trì luyện tập như cũ, cuối cùng cũng có chút thành tựu, tuy rằng không thể đi trên mặt nước, bất quá cũng có thể đi nhanh một chút, cái này xem như luyện Linh Ảnh Bộ cũng có một chút thành tựu.
Bất quá nàng trả giá cũng quá kinh người, toàn thân không có một chỗ nào hoàn hảo, thật giống như bị bánh xe cán qua, hoặc là bị người đánh đập, toàn thân đều xanh tím, may mắn trên mặt không có bị thương, không có bị thương trên mặt, bằng không nàng cũng không còn mặt mũi gặp người.
Hách Liên Hiên thấy Hoa Kinh Vũ liều mạng, trong lòng đột nhiên rõ ràng, tiểu nha đầu này thế nhưng cứng cỏi như vậy, huống chi hắn là một người nam nhân, giờ phút này khúc mắt Hách Liên Hiên hoàng tử đã giải được, đoàn người từ phía sau núi đi ra, vừa đi vừa nói.
“Ngươi a, thật sự là liều mạng luyện công a.”
Hách Liên Hiên bất đắc dĩ nói, Hoa Kinh Vũ cười nói: “Không liều mạng không được a, thời gian không còn nhiều nữa, hơn nữa ta có nhiều kẻ thù như vậy, ta dám nhàn hạ sao? Cho nên chỉ có thể liều mạng.”
Hách Liên Hiên không nói gì, đôi mắt giống như nước có một chút sủng nịnh trong đó, nhìn Hoa Kinh Vũ, giống như ánh nắng mặt trời. Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện thủ hạ của Hách Liên Hiên bẩm báo lúc trước, lực chú ý lập tức dời tới trên người Hách Liên Hiên: “Dược liệu tới rồi, ta sẽ thay ngươi điều chế giải dược giải mạch giả, sau đó tra xem ngươi đến tột cùng là ngươi trúng loại độc gì?”
“Được,” vừa nói đến độc, sắc mặt của Hách Liên Hiên liền u ám, bởi vì đó là độc do người thân của hắn hạ, nghĩ vậy, tâm của hắn lại nhói đau. Đoàn người một đường đi tới nơi ở của Hách Liên Hiên, ngoài cửa viện, có người canh cửa, vừa thấy Hách Liên Hiên xuất hiện, cung kính cúi đầu: “Tham kiến gia.”
Hách Liên Hiên gật đầu, nhìn thủ hạ: “Dược tới rồi,”
“Vâng, gia, may mắn không làm nhục mệnh,” thủ hạ cung kính mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhìn thần sắc cực kì cung kính của thủ hạ dưới tay Hách Liên Hiên, xem ra chính là thủ hạ trung thành, bất quá như vậy cũng tốt, cho dù võ công Hách Liên Hiên bị giảm, nhưng sợ thủ đoạn của lòng người, có thể nhìn thấy thái độ của thủ hạ này,không có một chút nào là vô lễ.
Hách Liên Hiên gật đầu, hướng bên trong viện đi vào trước, dẫn Hoa Kinh Vũ vào chính sảnh, mặt khác ở chính sảnh lại có mấy tên thủ hạ, vừa thấy Hách Liên Hiên đi đến, cũng đều cúi đầu cung kính kêu: “Tham kiến gia.”
Hách Liên Hiên không có để ý gì tới bọn họ, mà là nhìn về phía cái rương trên bàn, trên bàn để thật nhiều rương to rương nhỏ, trong rương tất nhiên là dược liệu, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng đi vào, mở từng cái rương, kiểm tra một chút, quả thật là giống như nàng yêu cầu, không nhiều cũng không ít, nghĩ vậy nhìn phía Hách Liên Hiên gật đầu một cái.
“Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy chúng ta.”
“Vâng, gia,” thủ hạ lui ra ngoài, phân tán ở bốn phía của tiểu viện, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Trong chính sảnh, Hoa Kinh Vũ nhìn phía Hách Liên Hiên, cười nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho ta cùng Nhan Băng đi, rất nhanh chúng ta sẽ điều chế thuốc giải, sau đó đem cho ngươi ăn vào.”
“Được,” Hách Liên Hiên đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ bắt đầu chỉ huy Nhan Băng thu xếp lại dược liệu, cho đến cách giã nhuyễn những dược liệu này, cách phối hợp chúng với nhau vân vân, đợi cho phối chế xong, liền kêu Nhan Băng đem đi sắc, còn dư lại một ít dược liệu, Hoa Kinh Vũ không để lãng phí, đều đem tất cả giữ lại, về sau sẽ có chỗ cần dùng, kỳ thật thuốc của Hách Liên Hiên không cần nhiều như vậy, mỗi loại chỉ cần một ít là đủ, nhưng thủ hạ của hắn lại mang cả cây tới, thành ra còn dư lại rất nhiều.
Sau nửa canh giờ, thuốc đã được nấu xong, Nhan Băng bưng thuốc tới cho Hoa Kinh Vũ, hai người cùng đi vào phòng Hách Liên Hiên đang nghỉ ngơi, Hách Liên Hiên ngồi dựa vào trên giường, tuy rằng vẫn không nhúc nhích, nhưng Hoa Kinh Vũ biết trong lòng hắn đang chấn động, chuyện như vậy phát sinh ở trên người của ai, cũng không thể thờ ơ.
“Thuốc đến đây,” Hoa Kinh Vũ mở miệng, Hách Liên Hiên mở to mắt, trong mắt có một mảnh sáng ngời, cũng không có gì lạnh lùng, đưa tay nhận chén thuốc trong tay Nhan Băng, uống một hơi hết chén thuốc, tuyệt không ngại khổ, hai năm này hắn không phải không uống qua thuốc, vì điều tra ra bệnh, hắn uống không ít thuốc, hiện tại uống thuốc đã trở thành thói quen.
Hoa Kinh Vũ đợi cho Hách Liên Hiên uống thuốc xong, trầm ổn nói: “Uống thuốc này vào, mạch giả sẽ biến mất, mạch tượng chân chính sẽ hiện ra, đến lúc đó có thể tra ra là ngươi trúng độc gì? Bất quá ta nghĩ đó là hóa công tán, bằng không công lực của ngươi sẽ không giảm.”
Hách Liên Hiên không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, mi dài khẽ run, có thể thấy được nội tâm hắn đang kích động, ước chừng hơn hai năm a, ít nhiều gì hắn cũng đã chấp nhận, hiện tại rốt cuộc có thể tra ra nguyên nhân làm cho công lực của hắn giảm xuống, hắn làm sao mà một chút cảm giác cũng không có được?
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng không có kinh động hắn, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ đi đến một bên tìm một quyển dã sử xem, gϊếŧ thời gian, thuốc này uống vào không thể có hiệu quả trong phút chốc được, ít nhất phải đợi một canh giờ, mới có thể làm cho mạch giả biến mất.
Trong phòng vô cùng im lặng, thời gian chậm rãi trôi qua, thẳng đến khi có chút âm thanh u ám của Hách Liên Hiên vang lên: “Vũ Nhi, cám ơn ngươi.”
Là nàng cho hắn thêm một hy vọng, nếu không phải nàng tra ra chuyện mạch giả, chỉ sợ về sau hắn sẽ trực tiếp trở thành phế nhân, tuy rằng bộ dáng ở ngoài mặt xem là không sao cả, nhưng chính là ở trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, tuy rằng hiện tại nỗi đau này đã chậm rãi biến mất, mặc dù có hận ý với kế sách của người ngấm ngầm hạ độc, nhưng chỉ là hận ý, cũng không còn phần tuyệt vọng như trước kia.
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên một cái, cười rộ lên: “Đừng quên, là ngươi giúp đỡ ta trước.”
Nàng mở miệng, nhớ tới chuyện lúc trước cùng tổ đội với nàng tiến vào rừng rậm Đen đi săn, nói thật ra thì lúc đó hắn không quen thấy người ta bị ăn hϊếp trước mắt hắn thôi, lại không nghĩ ra bản thân lại có số tốt như vậy, có đôi khi người ta gặp được nhau là một điều kì diệu, một chút cũng không nhiều, mà cũng không ít, chỉ tại một nơi nào đó gặp nhau chỉ một giây.
Hoa Kinh Vũ xem quyển dã sử đã được một nữa, thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy đi tới, Hách Liên Hiên mở to mắt nhìn nàng, trong mắt thực bình tĩnh, trải qua một đoạn thời gian điều tức, hắn đã muốn bình tĩnh trở lại, vươn tay đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ kiểm tra mạch một chút, mi lập tức nâng lên: “Qủa nhiên mạch giả đã biến mất.”
Nàng nói xong trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tập trung tinh thần kiểm tra cho Hách Liên Hiên, chỉ trong chốc lát, chậm rãi buông tay Hách Liên Hiên ra, thản nhiên nói: “Qủa nhiên ta đoán không sai, có người âm thầm hạ loại độc này cùng với hóa công tán, làm cho võ công của ngươi tự động biến mất, đợi cho nội lực của ngươi hoàn toàn biến mất, loại độc này cũng biến mất, có thể nói thần không biết quỷ không hay hủy diệt ngươi.”
Ngón tay thon dài của Hách Liên Hiên nắm chặt lại, đầu ngón tay như ngọc đã có một mảng xanh nhạt, tuy rằng đã sớm biết chân tướng, chính là đợi cho đến khi chuyện được điều tra rõ, tâm hắn vẫn không chịu được mà rất đau, đó đều là người thân của hắn, hắn vẫn xem người đó là người thân, thế nhưng lại hạ độc sau lưng hắn, trực tiếp đem hắn từ thiên đường đánh xuống địa ngục, đồng thời hại hắn lưu lạc đến Yến Vân quốc.
Hắn phải tra, nhất định phải tra ra người này đến tột cùng là ai? Quanh thân Hách Liên Hiên dâng lên sát khí, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng thật ra cũng không bị hắn dọa sợ, chậm rãi mở miệng: “Loại độc này kỳ thật không khó giải, ta sẽ giúp ngươi giải, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng tức giận, tức giận lại làm cho người khác có lợi, quan trọng phải tra ra người hạ độc ngươi rốt cuộc là người nào?”
Hoa Kinh Vũ nói xong đứng lên, Hách Liên Hiên nghe lời nói nhẹ nhàng của nàng, cuối cùng yên tĩnh trở lại, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nâng mắt nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, cám ơn ngươi.”
“Đã nói không cần cùng ta khách sáo, còn khách sáo như vậy, khiến cho bản thân ta thấy không được tự nhiên.” Hoa Kinh Vũ bất mãn liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên một cái, trong lúc đó bọn họ đã có giao tình, lúc trước nàng còn được hắn tặng Linh Ảnh Bộ, nếu cứ cảm ơn qua lại như vậy thật phiền phức a.
“Được, ta không nói.” Hách Liên Hiên nở nụ cười, khuôn mặt cười như bức tranh, tao nhã tươi đẹp, trong phòng cảnh xuân tươi đẹp, hai người đồng thời nở nụ cười. Ngoài cửa Nhan Băng dẫn người vôi vàng tiến vào, vừa tiến đến liền kêu.
“Tiểu thư, không tốt, đã xảy ra chuyện?”
Hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Kinh Vũ đồng thời quay lại, liền nhìn hai người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu mà Nhan Băng dẫn theo phía sau, sắc mặt ba người đều có chút lo lắng, Hoa Kinh Vũ theo bản năng có chút bất an, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Tiểu Chiêu giành mở miệng trước: “Không tốt, công chúa điện hạ tìm tới nơi đây, nói muốn tìm ngươi tính sổ, Thanh Phong giúp ngươi nói hai câu, thế nhưng bị công chúa tát một cái, còn sai người đánh?”
“Người công chúa nào?” Ánh mắt của Hoa Kinh Vũ làm người khác rùng mình, lạnh như băng hỏi, xem ra Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình đã nói gì đó trước mặt công chúa, chỉ là không biết nói gì với hai vị công chúa, làm cho cả hai vị đều tới.
Đối với hai vị công chúa, Hoa Kinh Vũ thật không có nhiều sợ hãi, thế nhưng trước mắt nàng còn mang thân phận Thái tử phi, mặc dù hiện tại cùng công chúa công khai chống lại, cũng không có hại gì.
“Hai vị công chúa đã tới.”
“Đi. Ta đi nhìn xem,” Hoa Kinh Vũ nghĩ đến cảnh Hoa Thanh Phong bị hại, trong lòng không khỏi tức giận, xoay người liền dẫn Nhan Băng cùng đám người đi về phía trước.
Người ở rất xa còn chưa tới, liền nghe được một đạo âm thanh bén nhọn vang lên: “Hoa Thanh Phong, ngươi thế nhưng nói giúp cho tiện nhân Hoa Kinh Vũ kia, hôm nay nếu nàng không xuất hiện, ta liền hung hăng thu thập ngươi, cho ngươi giúp nàng nói chuyện.”
Người nói chuyện, đúng là Nam Cung Như Tuyết nữ nhi của Hoàng hậu. Đứng phía sau Nam Cung Như Tuyết là Nam Cung Như Họa, bất quá Nam Cung Như Họa cũng không có nói cái gì, chỉ có một mình Nam Cung Như Tuyết.
Bởi vì Nam Cung Như Họa không có quên thân phận của Hoa Kinh Vũ, nàng là Thái tử phi đương triều, nếu nàng mạo phạm đến Thái tử phi, khẳng định người chịu thiệt chính là nàng, nhưng nếu để cho Nam Cung Như Tuyết ra mặt, thì người chịu thiệt sẽ là Nam Cung Như Tuyết, sẽ không là nàng, nếu có thể làm cho Nam Cung Như Tuyết cùng Hoa Kinh Vũ đối đầu, trong lòng nàng mới vui mừng đi.
Chỗ hai vị công chúa đứng không ít người, bất quá không ai dám nói chuyện, chỉ lo nhìn Nam Cung Như Tuyết nổi giận.
Hai vị công chúa hoàng gia này, luôn luôn kiêu ngạo, bọn họ cũng không dám trêu chọc hai vị này.
Ở vị trí bên trong, Hoa Thanh Phong bị thị vệ trong cung bắt giữ sắc mặt cực kì khó coi, nghe lời Nam Cung Như Tuyết nói xong, Hoa Thanh Phong oán hận mở miệng: “Công chúa chớ khinh người quá đáng.”
Tuy rằng nàng không phải kim chi ngọc diệp, nhưng nàng cũng là tiểu thư của Hoa phủ, thân phận này cũng không thấp, công chúa làm khó nàng như vậy, rõ ràng là khinh người quá đáng.
Bất quá Nam Cung Như Tuyết luôn luôn kiêu ngạo, vừa nghe lời Hoa Thanh Phong nói, sắc mặt không khỏi âm trầm, nâng tay muốn cho Hoa Thanh Phong một cái tát, bất quá tay nàng cũng chưa đυ.ng tới mặt của Hoa Thanh Phong, mà là bị người giữ lại, khiến cho nàng không thể động đậy, nàng giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát ra được.
Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết không khỏi đại biến, khát máu gầm rú lên: “Người nào, thế nhưng dám can đảm ngăn cản bổn công chúa, muốn chết.”
Một đạo thanh âm khinh thường vang lên: “Là ta, không phải công chúa đi xung quanh tìm ta sao?”
Hoa Kinh Vũ buông tay Nam Cung Như Tuyết ra, chậm rãi từ phía sau đi lên, bên cạnh nàng là Hách Liên Hiên một thân đạm mạc, còn có đám người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu.
Người trong thư viện vừa thấy nhân vật chính đã xuất hiện, không khỏi cao hứng bắt đầu xem kịch hay,
Xem chuyện thú vị này, Hoa Kinh Vũ xuất hiện, không biết các nàng có đánh nhau hay không, nếu là đánh nhau, Hoa Kinh Vũ có dám đánh công chúa trong cung không?
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, cùng nhau chú ý tình huống ở giữa.
Nam Cung Như Tuyết nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, bất chấp so đo chuyện của Hoa Kinh Vũ với nàng, mà nóng vội đứng lên rống giận: “Hoa Kinh Vũ, nghe nói Minh tiểu vương gia nổi điên là do ngươi động tay động chân?”
“Không biết công chúa nghe những lời này từ đâu, thế nhưng nói ta động thủ với Minh tiểu vương gia, công phu của Minh tiểu vương gia cực kì lợi hại, ta cho dù muốn làm cái gì cũng làm không được a.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, Nam Cung Như Tuyết hung hăng nhìn chằm chằm nàng: “Nếu thời điểm bình thường ngươi không có cơ hội xuống tay, nhưng là Minh tiểu vương gia chăm chú thổi tiêu, tất nhiên là không có chú ý, cho nên liền bị ngươi hại.”
Nam Cung Như Tuyết cũng không phải người ngu, lúc trước nghe lời Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình nói, nàng cũng không có tin tưởng, mà là đi hỏi Minh Bích Thạnh.
Minh Bích Thạnh cũng không có nói thẳng là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, nhưng trong lời nói lại ba lần bốn lượt ám chỉ, chính là lời này, làm cho hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa nhận định, đúng là Hoa Kinh Vũ hạ độc Minh Bích Thạnh.
Cái này là thọc gậy bánh xe, hai cái công chúa này làm sao chịu để yên, người mà các nàng thích bị người ta động tay động chân, làm ra cái chuyện mất mặt kia,các nàng có thể không tức giận sao?
“Hoa Kinh Vũ, ngươi đừng nghĩ muốn nói dối, hôm nay ngươi phải giải quyết chuyện này cho xong, nếu không chúng ta sẽ không chịu để yên.”
Hoa Kinh Vũ nghe lời Nam Cung Như Tuyết nói xong, ánh mắt có chút lạnh lùng, trong lòng nàng đã hiểu rõ, việc này khẳng định là do Minh Bích Thạnh giật dây, nếu không có lời nói của người này, hai vị công chúa này lại như thế nào khẳng định.
Minh Bích Thạnh, ngươi thật sự là cái tên âm hiểm, ngươi chờ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta tìm ngươi để thu thập ngươi, Hoa Kinh Vũ nghĩ trong lòng, trên mặt thần sắc không thay đổi, thần sắc đạm mạc mở miệng: “Ta không hiểu phải giải quyết chuyện gì? Công chúa nếu nhận định ta là người động thủ, tốt lắm vậy thì là do ta động thủ, hiện tại công chúa tính xử phạt ta như thế nào?”
Hoa Kinh Vũ bộ dáng ngươi nói ta làm vậy thì tốt lắm ta làm, bây giờ các ngươi nghĩ muốn làm sao?
“Thế nhưng thật là ngươi, ngươi là cái nữ nhân độc ác,” Nam Cung Như Tuyết hét lên một tiếng, lao thẳng tới hướng Hoa Kinh Vũ, trong tay có một luồng khí như gió cuốn mưa bay nhắm thẳng vào hai má của Hoa Kinh Vũ. Người ở giữa, chỉ sợ khuôn mặt bị hủy rồi.
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ đột nhiên thay đổi, không nghĩ tới Nam Cung Như Tuyết thế nhưng dùng công phu, còn rất ác độc, thân hình nàng hơi động một tí, thoải mái nghiêng người tránh né, tập linh ảnh bước, bộ pháp của nàng so với người khác nhanh hơn nhiều lắm, Nam Cung Như Tuyết nắm tay hô sát một tiếng hướng về hai má của nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ vừa nhất chân, gió xoáy quét ngang qua, đồng thời một tiếng gầm nhẹ: “Sát Phá Lang.”
Mũi nhọn màu bạc hiện lên, dáng người nhanh như hồng kiếm, bay nhanh đến, mũi nhọn màu bạc lóe ra khỏi vỏ đao đặt ở trên cổ Nam Cung Như Tuyết, vỏ đao lạnh lẽo toát ra hàn ý, làm cho kẻ khác kinh hãi, sắc mặt Nam Cung Như Tuyết thay đổi, cực kì khó coi, đồng thời cực kì sợ hãi, âm thanh chói tai vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi muốn làm cái gì?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở một nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng, một chút độ ấm đều không có, loạn đao màu bạc trong tay nhẹ nhàng chớp lên, nhẹ nhàng lướt qua da thịt của Nam Cung Như Tuyết, làm cho lòng của nàng sợ hãi, nàng sợ nữ nhân này giận dữ sẽ cho nàng một đao, hồn vía nàng đã lên mây, tuy rằng nàng tin tưởng nữ nhân này không dám xuống tay, chính là đao đang để ở cổ nàng, nhẹ nhàng qua lại, nàng thật sự rất sợ hãi a.
“Ngươi nói ta làm gì? Công chúa điện hạ, tuy rằng ngươi đường đường là công chúa điện hạ, chính là ngươi đừng quên, ta còn là Thái tử phi đấy,” nàng nói xong lập tức đưa vỏ đao xuống phía dưới một chút, một tia máu lập tức chảy ra, Nam Cung Như Tuyết lập tức cảm nhận được đau đớn, sợ hãi kêu to: “Ngươi dám gϊếŧ ta.”
“Ta là không dám gϊếŧ ngươi, nhưng đánh ngươi khẳng định là có thể,” Hoa Kinh Vũ nói xong, thu đao trong tay lại, trực tiếp nâng một bàn tay hung hăng tát vào hai má của Nam Cung Như Tuyết, một thanh âm ba vang lên, môt cái tát này vừa nặng lại vừa vang, đánh cho Nam Cung Như Tuyết không còn phân biệt được phương hướng, dấu năm ngón tay đỏ tươi hiện ở trên mặt.
Nam Cung Như Tuyết vẻ mặt khó có thể tin nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, thần sắc phẫn nộ quang mang, liên tục thét chói tai: “Ngươi thế nhưng can đảm dám đánh ta, ngươi dám can đảm đánh ta?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ hơi nhếch lên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Vì cái gì ta không dám đánh ngươi, tuy rằng ngươi là công chúa hoàng gia, chẳng lẽ có thể ăn nói hàm hồ, tùy tiện gán tội cho người khác, mặc kệ là ai đều không chịu nổi, ta dạy dỗ ngươi thì có làm sao?”
Lời của nàng vừa nói ra, Nam Cung Như Tuyết hét ầm lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi đừng nằm mơ, ngươi muốn làm hoàng tẩu của ta, tám trăm năm nữa cũng không tới phiên ngươi, hoàng tẩu của ta là Hoa Như Yên. Tuyệt đối sẽ không tới phiên ngươi.”
“Ta nghĩ lời này của công chúa hẳn là nên đi nói cùng Hoàng hậu,” nàng ước gì không phải làm hoàng tẩu của cô ta, đỡ cho nàng không phải chịu ngàn vạn đau khổ tham gia cuộc thi đấu võ, mệt chết mệt sống vì muốn hủy cuộc hôn nhân này, nếu công chúa đến giúp nàng, nàng cám ơn nàng ta.
Lời nói của Hoa Kinh Vũ, khiến cho Nam Cung Như Tuyết cực kì phẫn nộ, hướng thị vệ bên cạnh ra lệnh: “Đem tiện nhân này bắt lại cho ta.”
Công chúa ra lệnh một tiếng, thị vệ lại chậm chạm không có động tĩnh, nếu Hoa Kinh Vũ không phải Thái tử phi, bọn họ tự nhiên sẽ bắt nàng, vấn đề hiện tại là nữ nhân này là Thái tử phi tương lai, cho nên bọn họ không dám động thủ.
“Lỗ tai các ngươi bị điếc sao? Vẫn còn u mê, bắt tiện nhân này lại cho bản cung,” Nam Cung Như Tuyết ra lệnh, khóe môi Hoa Kinh Vũ mấp máy, thản nhiên mở miệng nói: “Công chúa, đừng làm khó dễ thị vệ, bọn họ đã đủ đáng thương, ngươi cần gì phải làm khó bọn họ?”
Vài tên thị vệ nghe, trong lòng cảm động a, Thái tử phi thật là người thiện lương am hiểu ý người a, còn hơn cái vị công chúa này, thật sự là khác nhau, công chúa này xem bọn họ như đồ vật này nọ, còn để cho bọn họ như thế nào động thủ a.
Hoa Kinh Vũ không thèm để ý tới Nam Cung Như Tuyết phía sau. Trực tiếp tiêu sái tới trước mặt Hoa Thanh Phong, đưa tay nâng nàng dậy, sau đó thay nàng kiểm tra một lần, hỏi: “Thanh Phong, tỷ không sao chứ?”
“Ta không sao,” Hoa Thanh Phong lắc đầu, Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người tự nhiên nói chuyện, Hoa Kinh Vũ hỏi nàng lúc trước bị Vân gia lão tổ đả thương tâm mạch như thế nào, vân vân.
Mọi người bốn phía thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, không ai nói gì, nhìn sang Hoa Kinh Vũ thần sắc thản nhiên thong dong, nhìn lại công chúa điện hạ tức giận đến nỗi giơ chân, căn bản là nhân vật trong một vở hài kịch, người ta cỡ nào bình tĩnh, cỡ nào tao nhã, lại nhìn một người đường đường là công chúa hoàng gia, giống như thằng hề, thiệt tình không ưa nổi, không ít người lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ xoay người rời đi.
Nam Cung Như Tuyết còn không biết sai lầm ở nơi này rống giận kêu to: “Các ngươi còn không đem nàng bắt lại cho bản cung, nếu không động thủ, bản cung về cung sẽ cho người chặt đầu của các ngươi.”
Lời công chúa vừa nói ra, bốn phía vài tên thị vệ vẻ mặt đau khổ, mỗi người đều không muốn chết, oán hận than thở đứng lên, bọn họ làm sai cái gì, mà bị phái tới hầu hạ vị công chúa điện hạ này.
Hoa Kinh Vũ xoay người nhìn phía hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa, lạnh thấu xương mở miệng: “Các ngươi vẫn là trở về đi, chuyện Minh tiểu vương gia đừng tính trên đầu ta, nếu tính trên đầu của ta, mời đem chứng cứ ra, không cần đổ tội cho người khác, mặc dù là công chúa, cũng phải làm cho người ta tin phục không phải sao? Nếu không ta không ngại cho các ngươi thêm hai cái tát?”
Hoa Kinh Vũ nói xong, sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa thay đổi, nữ nhân này quá kêu ngạo, người khác đều nói hai người bọn họ kiêu ngạo, chính là nhìn lại Hoa Kinh Vũ, mới biết được chính xác cái gì gọi là kiêu ngạo.
Nam Cung Như Tuyết thiếu chút nữa đã bị tức chết, chẳng lẽ nàng đường đường là công chúa hoàng gia mà lại mất mặt như thế này, không được, nàng sẽ không chịu để yên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi khinh người quá đáng,” Nam Cung Như Tuyết rống giận, một câu của nàng, làm cho Hoa Kinh Vũ tức giận, trực tiếp tiến lại gần, nhìn chằm chằm Nam Cung Như Tuyết: “Ta khi dễ ngươi, ta chính là khi dễ ngươi thì làm sao? Ngươi cho mình là công chúa hoàng gia thì có thể tùy tiện khi dễ hãm hại người khác sao, không phân rõ đúng sai đánh người lung tung sao? Ngươi đã thích đánh người như vậy, ta không ngại cho ngươi nếm thử hương vị này một chút.”
Khí thế của Hoa Kinh Vũ tuyệt đối không kém hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa, ánh mắt lạnh như băng như sương, nói một lời, nâng tay muốn đánh Nam Cung Như Tuyết, ai biểu nữ nhân này không chịu nhớ rõ, hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa có chút kinh hãi, sau đó đồng thời nuốt một chút nước bọt, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy, Nam Cung Như Tuyết chạy một khoảng xa, cũng không quên tức giận nhìn hướng Hoa Kinh Vũ.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi hãy chờ đó, bản cung sẽ không cho ngươi được như ý nguyện lên làm Thái tử phi Yến Vân quốc, chờ cho ngươi không còn thân phận, đến lúc đó tất nhiên bổn cung muốn cho ngươi sống không bằng chết, nhất định phải cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Hoa Kinh Vũ phất tay đuổi hai vị công chúa giống như đuổi muỗi: “Đi thôi, đi thôi, ta chờ a, nhanh lên làm cho ta sống không bằng chết, nhanh lên làm cho ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Nàng vừa dứt lời, bốn phía không ít người nhịn không được bật cười, hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa bị tức đến điên rồi, thật sự là ngu ngốc không chịu nổi.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
- Quyển 1 - Chương 49: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa