Vân Ương Ương đầu tiên là sửng sốt, sau đó tùy tiện cười phá lên, hết sức hưng phấn.
Sự hưng phấn của ả xuất phát từ hai điểm, điểm thứ nhất là chút nữa có thể đả thương nặng Hoa Kinh Vũ, cảm giác này con mẹ nó rất sảng khoái, một điểm khác là chủ nhân chân chính của báo gấm vân văn chính là biểu tỷ của ả, biểu tỷ nói, nếu ả đả thương nặng Hoa Kinh Vũ, sẽ tặng con sủng vật này cho ả.
Vân Ương Ương càng nghĩ càng vui vẻ, Hoa Lạc Y một bên đã có chút không cam lòng, Nhị tỷ tỷ thật là, chuyện này tại sao không giao cho nàng chứ, thật làm cho người bận lòng.
Trong đại sảnh, có người bắt đầu làm nhà cái, cược sủng vật của hai người Hoa Kinh Vũ cùng Vân Ương Ương ai thắng ai thua. Cuối cùng không có ngoại lệ đều mua báo gấm vân văn của Vân Ương Ương thắng, thế cục của hai người lại dựa trên lấy một cược mười để tính.
Hoa Kinh Vũ liếc nhìn Nhan Băng bên cạnh: “Trong tay ngươi có bao nhiêu bạc?”
Bạc này chính là tiền lương mỗi tháng của hai người các nàng, Vân Thị tuy rằng ác độc, bất quá cũng không cắt xén tiền lương của Hoa Kinh Vũ, cho nên chút tiền ấy là toàn bộ tài sản của các nàng.
Nhan Băng nghe thấy Hoa Kinh Vũ hỏi, lập tức mở miệng: “Tiểu thư, ước chừng sáu mươi bảy mươi lượng.”
“Lập tức cầm đặt cược.” Hoa Kinh Vũ cười nói, tỷ lệ đặt cược 1:10, tiền đưa đến cửa này không thể không lấy.
Nàng đặt sáu mươi lượng, chút nữa lật lại mười lần, chính là một số bạc thật lớn.
“Tiểu thư mua ai?” Nhan Băng hỏi, Hoa Kinh Vũ lập tức mắt trợn trắng, chẳng lẽ còn có thể mua người khác, đương nhiên là mua mình.
“Mua bản thân, không thấy được hiện tại không có người mua ta sao, ta há có thể để ăn trắng của ta, đi thôi.” Nhan Băng mặc dù có chút lo lắng, bất quá tiểu thư đều nói, tiền không có sẽ không có đi, nàng quả thực là lấy bạc đi đến trước mặt nhà cái mua cược.
Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt trì độn nhìn vị Hoa đại tiểu thư này, vị Thái tử phi tương lai này chẳng lẽ là đầu óc hỏng rồi. Chẳng những lấy tiểu sủng vật của mình cùng báo gấm vân văn của người ta đánh cuộc, thế nhưng còn đặt cược, nhưng lại mua cược của mình, đây gọi là chuyện gì a, đây rõ ràng là cho tiền a.
Nhan Băng vừa mua xong cược, chỉ thấy lầu hai thậm chí có hai nhóm người đi xuống, một đám người chính là thị vệ thủ hạ của Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ, thị vệ này không ít người Hiêu thành đều biết, cho nên bọn họ vừa đi lại đây, không ít người liền đứng dậy cung kính thối lui.
Thị vệ kia đi tới, trực tiếp ném vài tấm ngân phiếu, nhẹ nhàng mở miệng: “Đây là bạc mua cược của Tiểu vương gia nhà chúng ta, Tiểu vương gia chúng ta mua Hoa đại tiểu thư thắng.”
“A.” Dưới lầu hiện lên vẻ kinh sợ, hai gã thị vệ không thèm để ý đến người chung quanh, lại đi lên.
Thị vệ này mới vừa đi, phía sau lại có hai nha hoàn mặc áo hồng đi đến, hai nha hoàn này mọi người cũng nhận thức được, chính là nha hoàn của đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã phủ Thừa Tướng, Giang Nguyệt Nhã là mỹ nhân có tiếng Yến Vân quốc, thậm chí còn có người nói nàng là mỹ nhân đứng đầu Yến Vân quốc, xuất thân từ phủ Thừa Tướng, chẳng những người bộ dạng cực xuất sắc, hơn nữa tài nghệ rất cao, đồng thời nàng lại là người xếp thứ tư Phượng bảng, nghe nói võ công của nàng càng ngày càng lợi hại, năm nay tranh đấu võ khôi, vị Giang đại tiểu thư này rất có thể giữ vững ngôi vị lần nữa.
Nữ tử này có thể nói là báu vật được thiên nhiên ưu ái, chẳng những xuất thân ở phủ Thừa Tướng, Đức phi nương nương trong cung là cô cô của nàng, tuy rằng nàng không phải công chúa hoàng thất, lại khiến người nhìn kỹ như công chúa, được người phong thành đệ nhất mỹ nhân Hiêu thành.
Vị đại tiểu thư của Giang gia này, tâm cao khí ngạo, nam tử tầm thường đều không để vào trong mắt, người nàng nhìn trúng chính là đứa con thứ bảy của đương kim hoàng đế Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, chỉ cần là nơi có Nam Cung Lăng Thiên, bình thường đều có vị tiểu thư này ở đó.
Nhưng trước mắt dừng ở đó, vẫn chưa truyền ra chuyện tốt của Bắc U vương cùng vị Giang đại tiểu thư này, nhưng mọi người luôn không tự chủ đem hai người họ bàn tán cùng nhau, cho rằng vị Giang đại tiểu thư này tương lai nhất định là Bắc U Vương phi.
Không nghĩ tới ngày hôm nay Giang đại tiểu thư thế nhưng cũng ở trong Nghênh Họa Lâu này, còn đặt cược nữa, người xung quanh đều rất khách khí.
Hai tiểu nha hoàn ngạo khí khắp người, đi đến trước mặt nhà cái, ném một ngàn lượng bạc, nhẹ nhàng nói: “Đại tiểu thư chúng ta nói, mua Hoa đại tiểu thư thắng.”
Người trong đại sảnh lầu một này đều sắp điên cuồng, không nghĩ tới một người hai người đều mua sủng vật của Hoa Kinh Vũ thắng, đây là ý gì a, chẳng lẽ sủng vật trong tay Hoa Kinh Vũ còn có trò trống gì hay sao?
Người người đều nhìn về phía tiểu sủng vật trên mặt đất, lúc này khẽ suy nghĩ, có chút mất tinh thần, hơn nữa một chút không ý thức được nguy cơ. Gia hỏa này làm sao thắng được báo gấm uy mãnh cao to kia a, thật sự là chuyện không có khả năng.
Bất quá trong đó cũng có người lá gan lớn mua Hoa Kinh Vũ, lại là một cược mười a, tỷ lệ đặt cược này thật sự là rất cao, mua rồi.
Trong lúc nhất thời bên trong Nghênh Họa Lâu náo nhiệt hết sức, Vân Ương Ương sắc mặt khó coi đến cực điểm, ả không nghĩ tới thậm chí có người mua Hoa Kinh Vũ thắng.
Chẳng lẽ chỉ bằng tiểu hồ ly thịt nục nịt trong tay nàng ta sao? Khóe môi vân Ương Ương cong ra cười lạnh trào phúng, thật sự là người si mộng, nếu những người này muốn thua, liền khiến họ thua đủ.
Nhan Băng bên cạnh Hoa Kinh Vũ nhịn không được thấp giọng: “Tiểu thư, Cẩn tiểu vương gia thế nào mua người thắng cược, còn có vị Giang tiểu thư kia cũng mua người thắng cược?”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, ngược lại không để ý, thản nhiên nói: “Có lẽ bọn họ chỉ là không quen nhìn có người quá mức kiêu ngạo.”
Vân Ương Ương lạnh lùng mở miệng: “Nếu quyết định muốn cược, như vậy không có tiền đặt cược liền không có ý nghĩa, có phải hay không?”
“Không biết Vân tiểu thư muốn đánh cuộc cái gì? Nói trước một tiếng, ta cũng không có bao nhiêu tiền cược.” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng tiếp lời, nàng bây giờ cũng không thể so với những đại tiểu thư này, các nàng đều là thiên kim tiểu thư, muốn bao nhiêu tiền đều có, nàng cũng không có tiền gì.
Vân Ương Ương âm u cười, chậm rãi tiêu sái xuống dưới, báo gấm bên cạnh người một tấc cũng không rời đi theo nàng, người trong đại sảnh nhìn thấy báo gấm này không khỏi lại nuốt một ngụm nước miếng, thật sự là thật là làm cho người ta sợ.
Bất quá lực chú ý của báo gấm cũng không ở trên người của những người trong đại sảnh, ánh mắt của nó dừng ở mặtt đất cách Hoa Kinh Vũ không xa, khẽ quan sát trên người tên kia, nó lại cùng với tên cục thịt này tỷ thí chiến đấu, thật sự là rất ô nhục tôn nghiêm một con báo.
Nó cũng không cần dùng tay, chỉ dùng một chân liền có thể giẫm bẹp nó, thật sự là rất không có ý nghĩa chiến đấu, báo gấm có chút lười biếng, một chút sức chiến đấu cũng không có.
Vân Ương Ương đi đến đại sảnh, cười âm u mở miệng: “Đánh bạc dung tục biết bao a, hôm nay chúng ta thử cái mới mẻ hơn, như vậy đi, người thua trước mặt mọi người cởi hết quần áo đi ra ngoài.”
“A?” Trong đại sảnh, người đặt cược vốn đang náo nhiệt, tất cả đều dừng tay chân, nhìn chằm chằm Vân Ương Ương, hoài nghi vừa rồi có nghe lầm hay không.
Trước mặt mọi người cởϊ qυầи áo, cái này không sai nhỉ, trong lúc nhất thời không ít người trong mắt bắn lên tia sáng, hưng phấn dị thường, tiền đặt cược này thật có ý tứ a.
Khóe môi Vân Ương Ương cong lên ý cười âm tàn, nếu Hoa Kinh Vũ trước mặt mọi người cởi bỏ quần áo đi ra ngoài, như vậy nàng còn có thể làm Thái tử phi sao? Không cần nghĩ Hoàng hậu nương nương cũng không khả năng để cho nữ nhân bại hoại thanh danh như thế làm Thái tử phi. “Ngươi dám hay không?” Vân Ương Ương khıêυ khí©h mở miệng.
“Được, ta tiếp nhận, chỉ mong ngươi đừng hối hận.” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng nói, xoay người ôm lấy Tiểu Bạch trên mặt đất đi ra, hai người một đường đi đến đài cao.
Một người lãnh đạm ôm lấy một sủng vật nho nhỏ. Một người cuồng vọng đắc ý mang theo một quái vật lớn, hai người này hình thành nên tỷ lệ rõ ràng.
Bốn phía đài cao, người đặt cược sớm đã kết thúc, tất cả mọi người không ăn cơm, mang ghế dựa ngồi ở phía dưới đài cao xem náo nhiệt.