Hoa Kinh Vũ không muốn nán lại dù chỉ một khắc, ở lại cùng người nam nhân này thì sẽ không có chuyện tốt: “Vậy tại hạ xin cáo từ, đại ân ngày sau sẽ báo đáp.”
Hoa Kinh Vũ khẽ vẫy tay một cái rồi mang theo Nhan Băng rời đi, định ra ngoài hội họp với đám người Hách Liên Hiên, nhưng hai ngươi vừa đi được mấy bước, lại nhìn thấy đám người Vân Ương Ương ở phía trước cách đó không xa đang hung hăng trừng mắt nhìn hai người các nàng, sắc mặt Hoa Kinh Vũ không khỏi khó coi, không nghĩ tới mấy nữ nhân chết tiệt kia vậy mà vẫn chưa đi, các nàng đi qua không phải vừa lúc rơi vào trong tay của các nàng ấy sao, nghĩ tới đây Hoa Kinh Vũ lại dẫn Nhan Băng quay đầu lại, trực tiếp hướng vào sâu trong rừng mà đi.
Hai thủ hạ Thanh Trúc và Mặc Trúc ở bên cạnh Nam Cung Lăng Thiên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói thầm: “Gia, vị Hoa tiểu thư này không phải là bị gia chọc tức đến choáng váng đi, người xem tại sao nàng lại hướng chỗ rừng sâu đi đến, chỗ ấy lại có không ít dã thú?”
Nam Cung Lăng Thiên không để ý đến hai người Thanh Trúc cùng Mặc Trúc, chỉ nhẹ nhàng chạm vào cung Thiết Mộc màu đen trên tay, ngón tay thon dài ôn nhu giống như vuốt ve tình nhân của mình, thế nhưng hàn khí thị huyết kia lại liên tục không ngừng phát ra, cho nên tâm tình của hắn chưa chắc đã tốt, hai người Thanh Trúc cùng Mặc Trúc lập tức không dám nói tiếp nữa, im lặng chờ đợi.
Cách đó không xa có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Vân Ương Ương dẫn theo hai đồng bọn đi tới, không gϊếŧ được Hoa Kinh Vũ ả sẽ không chết tâm, lúc trước ả vốn cho rằng Hoa Kinh Vũ nhất định phải chết, không nghĩ tới lại gặp Bắc U Vương điện hạ ra tay cứu nàng, mệnh của nữ nhân này tại sao lại tốt như vậy a, trong lòng Vân Ương Ương chán nản, bất quá Vân Ương Ương luôn luôn kiêu ngạo bá đạo cũng không dám trêu chọc Bắc U Vương điện hạ, thay đổi kiêu ngạo bá đạo ngày trước, giống như một con mèo nhỏ vô cùng dịu dàng cười híp mắt, cẩn thận đi tới.
Thân là nữ nhi của Phủ doãn ở kinh thành Yến Vân quốc, Vân Ương Ương biết rõ tính cách của vị Bắc U Vương thị huyết vô tình này, gϊếŧ người như ma, không thích thì gϊếŧ, ả không dám đυ.ng vào lưỡi đao này.
“Ương Ương ra mắt Bắc U Vương điện hạ.”
Vân Ương Ương dẫn hai đồng bọn hướng Nam Cung Lăng Thiên thi lễ, con ngươi u ám của Nam Cung Lăng Thiên nhìn về phía Vân Ương Ương, gương mặt tuấn mỹ kia không có một tia dao động, nhưng lại khiến người ta dễ dàng nhìn ra sự lãnh khốc vô tình của hắn, tuy rằng vị vương gia này không nói một lời, nhưng ba nữ tử lại sợ tới mức trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, thật sự là hối hận vì đã qua đây, sớm biết thế liền không qua rồi, thế nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã muộn.
“Hết đường đi sao?” Thanh âm lạnh lẽo giống như Tu La địa ngục của Bắc U Vương điện hạ chậm rãi vang lên.
Vân Ương Ương giật mình, sợ hãi không yên muốn lui về phía sau nhưng lại không dám, chỉ đành nâng ngón tay chỉ về phía Hoa Kinh Vũ, lại chỉ về mình, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên đã không kiên nhẫn nữa, ống tay áo vừa nhấc, một đạo kình khí cường đại phóng ra, trực tiếp đem đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai thổi bay ra ngoài, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng chạy trốn đằng trước giống như con thỏ nhỏ nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Bắc U Vương nhẹ nhàng phất tay áo, liền đem đám người Vân Ương Ương lập tức bay ra ngoài.
Hai người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Hoa Kinh Vũ lại liếc mắt nhìn Bắc U vương một cái, người nam nhân này thật khiến người khác vừa vui vừa hận, một khắc trước thiếu chút nữa chỉnh chết nàng, một khắc sau liền ra tay giúp nàng giải quyết một phiền toái lớn.
“Tiểu thư, thật sự là quá tốt, cuối cùng cũng không thấy Vân Ương Ương và đồng bọn nữa.” Hoa Kinh Vũ gật đầu, trong lòng thở phào một hơi, chỉ có điều sắc mặt lại hết sức khó coi.
Lúc trước trong lúc các nàng dạo một vòng nước sôi lửa bỏng, đầu tiên là một lòng muốn tự mình thu dọn Vân Ương Ương, sau đó là đàn sư tử, tiếp tục sau đó Bắc U Vương điện hạ xém chút nữa đùa chết nàng, hiện tại cuối cùng khá hơn một chút.
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng đi được một đoạn nữa, liền tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi. Thời gian thoáng chốc trôi đi, xấp xỉ hơn nửa ngày, hai người đều có chút đói bụng.
Đồng thời hai người cũng không dám khinh thường, bởi vì lúc trước chạy trốn, hai người các nàng đã tiến vào trong khu vực rặng núi của rừng rậm Đen, nơi này chỉ cần có chút không cẩn thận e rằng liền biến thành cơm trưa trong bụng dã thú.
“Chỉ mong không cần tiếp tục gặp phải dã thú, nếu như chỉ gặp phải một con dã thú, chúng ta liên thủ ngược lại không thành vấn đề.”
Hoa Kinh Vũ vừa ăn vừa nói, sau đó lại ở miệng: “Chúng ta ăn một chút gì đi, mau chóng rời khỏi nơi này đi ra ngoài, hiện tại không thấy Vân Ương Ương, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Em hiểu, tiểu thư.” Nhan Băng gật đầu, hai người vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng gào ‘ngao ô’ ‘ngao ô’.
Nghe thấy âm thanh đó liền khiến người lông tóc dựng đứng, hai người cẩn thận cùng nhau quay đầu lại. Ánh sáng mờ mịt trong rừng rậm, ánh mắt sáng ngời chớp lên, thế nhưng lại có không dưới năm mươi đầu sói, bầy sói, các nàng thế nhưng tiếp tục gặp phải đàn thú, Hoa Kinh Vũ thật muốn ngửa mặt lên trời gầm thét con mẹ nó, nàng đen đủi như vậy sao?
Bất kể như thế nào thì hai người các nàng cũng không phải là đối thủ của bầy sói a, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng nhanh chóng liếc nhìn nhau, kêu lên: “Chạy a.”
Hai người quay đầu liền chạy trốn, hướng ra ngoài chạy nhanh, không còn dám hướng bên trong chạy nữa, tiếp tục hướng đến bên trong không chừng còn có thể gặp phải dã thú hung mãnh khác. Bầy sói phía sau vừa nhìn thấy con mồi chạy, nhanh chân đuổi theo.
Trong rừng rậm Đen lập tức liền trình diễn một màn tráng lệ, lúc đầu Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vẫn còn cùng nhau chạy trốn, càng về sau hai người chỉ chú ý đến sứ mạng chạy trốn nên phân tán ra, đợi đến lúc phát hiện thì chỉ còn lại một mình, phía sau có hai mươi ba mươi đầu sói đuổi theo: “Nhan Băng không có sao chứ?”
Hoa Kinh Vũ có chút bận tâm, bất quá bây giờ vẫn nên chăm sóc tốt bản thân mình thì hơn, chí ít công phu của Nhan Băng so với nàng khá hơn một chút, nàng lại kém hơn, nếu như cùng bầy sói này giao thủ, chỉ sợ sẽ bị xé xác.
Hoa Kinh Vũ dùng hết khí lực từ khi sinh ra đến giờ chạy như điên, nhưng tốc độ của nàng căn bản không sánh bằng những dã thú kia, rất nhanh bầy sói kia đã đuổi sát theo phía sau, nàng đột nhiên nghĩ ra, nghĩ đến một việc, thuốc độc, lúc trước nàng chế ra không ít thuốc độc để trong người, hiện tại chính là thời điểm dùng đến, nàng vừa nghĩ xong, nghiêng mình liền ném xuống một số độc hoàn.
Độc hoàn của nàng vừa ném xuống, giữa không trung một đạo ánh sáng vụt qua, một bóng dáng màu bạc cứ như vậy từ không trung thẳng tắp chạy tới, sau đó đem độc hoàn trên đất ăn hết.
Hoa Kinh Vũ thật muốn mắng người, đây là ai, nàng muốn độc chết sói a~, tại sao ngươi lại ăn hết, ăn chết ngươi thì tốt rồi, trong lòng nàng nghĩ tới, nhanh chóng tiếp tục rãi mấy viên.
Ai biết đoàn ánh sáng màu bạc kia huỵch huỵch ăn sạch giống như ăn đậu, đem tất cả độc hoàn của nàng ăn sạch, Hoa Kinh Vũ thật muốn hành hung cái thứ mạc danh kỳ diệu xuất hiện này, con mẹ nó ngươi không có đồ ăn sao? Ăn độc hoàn còn ăn đến vui sướиɠ như thế hả.
Nàng vừa muốn xoay người chạy trốn, không để ý tới bầy sói phía sau, bất quá lúc này bầy sói cũng không tiếp tục chạy theo nàng, ngược lại bóng dáng nhỏ đã ăn hết độc hoàn ở phía sau chạy thục mạng theo nàng. Chạy trong chốc lát, Hoa Kinh Vũ không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy hai mươi ba mươi đầu sói lúc trước liều chết đuổi theo nàng, thế nhưng lại đứng xa xa nhìn nàng, cũng không đi lại đây, thậm chí có vài con đã quay đầu rời đi, Hoa Kinh Vũ có chút kinh ngạc nhìn bốn phía một chút, sau đó thấy nơi mình đang đứng lại bao bọc một tầng ngân quang, hơn nữa trong rừng rậm giống như có bát quái đồ hiện lên, tựa hồ là trận pháp linh tinh gì đó.
Thảo nào những con sói kia không dám đi tới, nơi này chắc hẳn có vị cao nhân nào đó bày ra đại trận bát quái này. Hoa Kinh Vũ biết mình không có việc gì, thân thể mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, trực tiếp hướng trên mặt đất co quắp không đứng dậy được.
Nàng mới vừa ngồi xuống, bóng trắng nhỏ lúc nãy liều mạng chạy đuổi theo phía sau nàng cũng đã ngừng lại, lông trên người đều là màu bạc, lông xù thịt nhiều, đôi mắt dồn nén lại thành một đường nhỏ, bất quá mơ hồ nhìn thấy có điểm giống tiểu hồ ly, bộ dáng hình như còn nhỏ, nhưng hồ ly này tại sao lại béo như vậy, có phải cần nên giảm béo hay không.
Giờ phút này cặp mắt của gia hỏa này quay tròn nhìn chằm chằm vào khắp thân thể Hoa Kinh Vũ, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực của Hoa Kinh Vũ.
Tuy rằng gia hỏa này chỉ là một tiểu động vật, thế nhưng cảm giác lại là lạ, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng đưa tay lên bảo vệ ngực: “Ngươi làm gì thế, sắc quỷ.”
“Ô ô.” Cục thịt hồ ly lông bạc này không biết muốn biểu đạt cái gì, ô không xong, cơ thể bỗng nhiên nhảy lên liền hướng về phía ngực của Hoa Kinh Vũ đánh tới.
Khỏi phải nói sắc mặt của Hoa Kinh Vũ rất khó coi, tên gia hỏa này thật đúng là một sắc quỷ, vươn tay vừa nhắc cục thịt hồ ly kia lên, vừa hung hăng răn dạy và trách mắng: “Hồ ly đáng chết, ngươi là sắc quỷ, lại cả gan có chủ ý với ta, có phải ngươi muốn chết hay không hả?”