- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
- Chương 1134: Lăng Mộ Ngầm (2)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 1134: Lăng Mộ Ngầm (2)
Theo câu nói của Bắc Thần Ảnh, ánh mắt mọi người không khỏi mà nhìn theo ánh mắt của hắn.
Ở phía trước cách đó không xa, một chiếc quan tài được sơn màu đỏ, treo lơ lửng trong không trung, cách mặt đất một thước. Xung quanh nó tản ra hơi thở khủng bố bất bại, cường thế và sát khí tràn lan.
“Sao ta lại cảm thấy lành lạnh nhỉ?” Tử Nghiên xoa xoa cánh tay, lại phát hiện trên cánh tay mình nổi đầy da gà.
“Không phải chỉ có mình ngươi đâu.” Bắc Thần Ảnh cũng xoa xoa cánh tay theo. Hắn giống như Tử Nghiên, đều nổi da gà.
Không những hai người bọn họ, mà tất cả mọi người ở đây, đều có cảm giác kinh sợ, rợn tóc gáy.
“Hay là chúng ta cứ tránh đi chỗ khác đi? Ta có một dự cảm không tốt chút nào.” Trên mặt Bắc Thần Ảnh xuất hiện một thần sắc nghiêm túc hiếm có.
Bắc Thần Ảnh cũng không phải hạng người nhát gan, nhưng mà lúc này, trong lòng hắn lại tràn ngập kinh sợ và khủng hoảng thật lớn. Cho dù hắn đối mặt với cường giả cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Có thể thấy được, quan tài kia cho người ta áp lực lớn bao nhiêu.
Đôi mắt đen nhanh như mực của Nam Cung Lưu Vân lấp lánh như sao trời, cao thâm khó đoán, không ai biết được suy nghĩ của hắn.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn hơi hơi nhíu lại, quát một tiếng lạnh băng: “Ra đây!”
Tất cả mọi người đều mờ mịt.
“Ngao ô ngao ô…” Tiểu Thần Long từ trên vai Tô Lạc nhảy xuống, bay nhanh về phía góc bên phải, chỗ xuất hiện bóng đen.
Tốc độ nó cực nhanh, nhanh đến nỗi khiến mọi người bị hoa mắt, chớp mắt đã không thấy tung tích nó đâu.
“Chỗ đó có cái gì vậy?” Lý Dao Dao lôi kéo ống tay áo của Tư Đồ Minh, nhỏ giọng hỏi.
“Dường như là một hơi thở rất trong sáng nhưng cũng rất cường đại. Chờ tiểu long trở về sẽ biết.” Tư Đồ Minh chỉ có thể thoáng cảm nhận được một tia khác thưởng, cụ thể thì lại không nói được. Nếu không phải Nam Cung Lưu Vân kêu lên, thì hắn căn bản là không phát hiện ra.
Nhưng mà, Tư Đồ Minh đã đoán sai một nửa.
Bởi vì Tiểu Thần Long không giống như mọi người mong chờ, bắt quân địch làm tù binh, sau đó quay trở về.
Ngược lại, nhanh chóng truyền tới thanh âm nức nở chói tai của Tiểu Thần Long.
Thực lực của Tiểu Thần Long mạnh tới mức nào, Tô Lạc biết rất rõ. Lúc trước, Lý Nghiêu Tường bị nó quậy cho một trận, nhưng mà hiện tại, Tiểu Thần Long lại bị rớt xuống thế hạ phong sao?
Tô Lạc trực tiếp thuấn di một cái, đến cách góc kia không xa.
Nam Cung Lưu Vân rất sợ nàng bị thương, nên lập tức ôm nàng vào trong lòng, chỉ là tư thế này cũng không có cản trở tầm nhìn của Tô Lạc.
Tô Lạc nhìn thấy Tiểu Thần Long hiện tại, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ở trong góc này tối đen như mực.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện chỗ này có một cái hang động nho nhỏ.
Tiểu Thần Long vươn móng vuốt nhỏ, chọc vào bên trong hang, vốn dĩ là tưởng túm được thứ gì đó, ai ngờ…
“Nó cắn ta…” Tiểu Thần Long quay đầu lại, nước mắt lưng tròng mà nhìn Tô Lạc, bộ dạng của nó nhìn cực kì đáng thương. Vốn dĩ Tô Lạc muốn cười nó, nhưng tức khắc trong lòng lại không nỡ.
“Tiểu long ngoan, giúp ta moi vật kia ra, được không?” Tô Lạc nín cười, sờ sờ đầu Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long rưng rưng gật đầu.
Tuy rằng, nó đau đến rớt nước mắt, nhưng ai bảo nó đi theo tiểu chủ nhân vô lương tâm như vậy chứ?
Tiểu Thần Long của chúng ta yên lặng mà vươn móng vuốt nhỏ của mình vì chủ nhân, moi vật nhỏ bên trong hang ra ngoài.
“Hả, không phải là con vật sao?” Tô Lạc kinh ngạc.
Nàng vốn dĩ nghĩ rằng, trong hang động là một loại ma thú nào đó, đâu ngờ rằng, nó lại là một bé con mặc yếm đỏ.
Bé con mặc yếm đỏ chỉ khoảng ba, bốn tuổi, giống như bước ra từ trong tranh tết, trắng trắng trẻo trẻo, tròn tròn mập mập, mang theo tràn đầy vui mừng.
Nhưng mà trên đầu tiểu gia hỏa kia, lại có một cái lá xanh, phiến lá rất giống lá của cây nhân sâm.
Lúc này, tiểu gia hỏa đang vắn chặt móng vuốt của Tiểu Thần Long, đau đến nỗi Tiểu Thần Long sắp khóc đến nơi.
Bỗng nhiên, trên vai Tô Lạc xuất hiện một bóng ảnh.
Hóa ra là Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ.
“Gào gào gào!” Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ giống như đạn pháo, phóng đến chỗ bé con nhân sâm. Trong miệng nó còn phát ra tiếng ngao ngao ngao uy hϊếp.
Ngày thường, Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ thường xuyên ăn hϊếp Tiểu Thần Long, nhưng mà thấy nó bị người khác ăn hϊếp, thì Tiểu Linh Hồ tuyệt đối không để yên!
Chỉ thấy nó lập tức vọt tới phía sau bé con nhân sâm, cắn một cái vào chiếc mông trắng tuyết non mềm của tiểu gia hỏa kia.
“A a a!” Bé con nhân sâm bị cắn, tức khắc gào khóc lên.
“Ngao ngao ngao!” Tiểu Thần Long cũng đau nữa.
“Gào gào gào!” Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ kiên quyết không cho bé con nhân sâm vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, thanh âm của ba con tiểu gia hỏa cùng vang lên, hết đợt này đến đợt khác, tiếng nức nở, tiếng rống giận, tiếng gầm gừ hòa lẫn với nhau.
Vốn dĩ, thực lực của ba con tiểu gia hỏa đều vô cùng cường đại, trong tiếng la hét kia ẩn chưa sức mạnh kinh thiên động địa, khiến lỗ tai mọi người bị chấn động ầm ầm.
Lý Dao Dao tu vi kém cỏi nhất, nên lỗ tai nàng bị chấn động muốn chảy máu.
Tô Lạc lập tức cảm thấy đau đầu.
Bắc Thần Ảnh chạy nhanh tới, nói với Tô Lạc: “Tẩu tử, mau bảo chúng nó dừng lại đi, ta sắp bị điếc rồi. Còn nữa, chúng nó cứ nhốn nháo như vậy, thì sẽ khiến thứ trong quan tài tỉnh dậy mất.
Hai con linh sủng kia là của Tô Lạc, chúng đối với người khác rất cao ngạo, chỉ có Tô Lạc mới dạy dỗ được chúng.
Tô Lạc bất đắc dĩ, tiến lên một bước, lôi chúng trở về.
Tiểu Thần Long một bên khóc lóc, một bên nức nở, có vẻ cực kì đáng thương. Bộ dạng nức nở đứt quãng của nó khiến Tô Lạc dở khóc dở cười.
Tiểu Thần Long bị nhìn đến xấu hổ, hai móng vuốt nhỏ nhéo nhéo vạt áo Tô Lạc, cái đầu nho nhỏ của nó ngượng ngùng mà vùi vào ngực nàng.
Tô Lạc cạn lời mà lắc lắc nó: “Không phải chỉ bị cắn một vết nhỏ thôi sao? Khóc giống như là cha chết mẹ chết vậy hả? Ngươi là rồng đó, là huyết mạch của thần long, vương giả chí tôn có thể thao túng trời đất, bễ nghễ thiên hạ đó.”
Tiểu Thần Long càng xấu hổ, đầu nhỏ giấu trong ngực chủ nhân vẫn không nhúc nhích, trực tiếp giả chết.
Tô Lạc vỗ vỗ đầu nó, ngược lại, trừng mắt với Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ.
Con tiểu gia hỏa này hoàn toàn trái ngược với Tiểu Thần Long ngốc nghếch, ngày thường nó xảo trá lại hung hãn. Tuy rằng, thực lực của Tiểu Thần Long mạnh hơn nó, mà còn bị nó bắt nạt.
“Ngươi đó, ngày thường cũng không thấy ngươi nhường nhịn nó bao giờ, bây giờ lại vì nó mà tàn nhẫn cắn người khác sao?” Trong không gian, Tử Ngư thủy tinh sản sinh ra bao nhiêu tinh thạch, vốn dĩ đều do Tiểu Thần Long bảo quản hết, nhưng từ khi có Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ, thì Tiểu Thần Long lại không lấy được một viên nào.
Tiểu hồ lý phất đuôi, hất cằm, hừ hừ hai tiếng: “Tiểu long chỉ được để cho mình ta bắt nạt!”
Tô Lạc vuốt cằm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui giữa hai con linh sủng. Chẳng lẽ Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ muốn đi con đường bạn gái dã man sao?
Ánh mắt Tô Lạc nhìn hai con tiểu linh sủng, mà lông tơ dựng ngược…
“Tẩu tử, còn một con khác đang khóc rung trời vang đất nữa.” Bắc Thần Ảnh nhắc nhở Tô Lạc.
Tô Lạc quay đầu nhìn lại.
Lúc này, bé con nhân sâm nức nở đứt quãng, nó dùng bàn tay nhỏ tròn tròn mập mập, chỉ vào đám người Tô Lạc, nức nở mà lên án: “Bùn mệt nga ti sao khó!”
Khuôn mặt Tô Lạc mờ mịt.
Nàng nhìn Nam Cung Lưu Vân, mà hắn cũng nhìn lại nàng.
Tiểu gia hỏa này rốt cuộc ở chỗ quái nào tới đây vậy? Hoàn toàn nghe không hiểu nó nói gì?
Tô Lạc thử nói chuyện cùng với nó: “Tiểu bằng hữu, tại sao ngươi lại ở đây một mình vậy? Ngươi nhà ngươi đâu? Chỗ này có một cái Truyền Tống Trận, ngươi có biết hay không?”
Bé con nhân sâm xoa xoa đôi mắt ngập nước, mờ mịt mà trừng mắt với Tô Lạc. Vị tỷ tỷ xinh đẹp này đang nói ngôn ngữ của loài chim hả?
Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh quỷ dị.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
- Chương 1134: Lăng Mộ Ngầm (2)