- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi
- Chương 45: Mưu Mô
Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi
Chương 45: Mưu Mô
Phủ Lâm Tướng.
Mùa hè, sau giờ ngọ, cái nóng mùa hè khó có thể chịu được, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ tựa như đang đốt lên làn sóng nhiệt cùng tiếng ve sầu không thể kêu to lên được, không khỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trên hành lang dài có hai người vẻ mặt không rõ ngồi đối diện nhau, đang uống chén trà xanh.
Nha đầu đứng một bên quạt không dám thở mạnh, tóc mai của nàng ta đã ướt nhẹp, nhưng tay lại không dám ngừng một phút nào, sợ chỉ một chút sơ xuất sẽ bị họa lớn ngập đầu.
“Đi xuống đi!” Độc Cô Ngạo buông chén trà xuống, cũng không ngẩng đầu lên nói. Trong giọng nói của hắn không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì, nhưng ngữ điệu lạnh như băng lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, hàn khí quanh người hắn tương phản mãng liệt với trời nắng nóng này.
Nha đầu kia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi ở thái dương cuối cùng cũng vui sướиɠ nhỏ giọt trên mặt đất, nàng ta hành lễ vội vàng cáo lui, ở đây chịu đựng hàn khí của chủ tử không giận mà uy còn không bằng ở dưới trời nắng nóng mồ hôi đầm đìa mà thư thái.
“Lâm Phong, thế mà ta không biết Thanh Liên của ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy đấy, làm ăn buôn bán không thua nam tử, thậm chí còn tốt hơn.” Độc Cô Ngạo duỗi tay chơi đùa với đóa thược dược nở rộ ngoài hành lang, nói với giọng ngoài ý muốn.
“Ta cũng rất kinh ngạc!” Lâm Phong nghe vậy nhíu mày, tin tức mấy ngày gần đây báo về ngay cả hắn là người có quyền lên tiếng nhất cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ hắn thực sự chưa hiểu hết về nàng à?
“Nghe nói nàng ấy đã từng tự tử một lần?” Độc Cô Ngạo tựa như đang chứng thực gì đó, một nữ nhân như vậy sẽ đi tìm chết à?
Lâm Phong gật đầu, nghi ngờ trong lòng lại không tan đi, nghĩ lại đủ loại chuyện trong quá khứ, lại nhìn hôm nay, người này chết đi sống lại thì tính tình sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất đến vậy à?
“Ngươi xác định đúng là nàng ấy?” Không phải hắn ta hoài nghi năng lực làm việc của Lâm Phong, tuy chưa từng gặp qua Thanh Liên nhưng trước đó hắn ta cũng đã từng nghe báo về người này, nhưng thật sự là khác biệt một trời một vực. Nữ tử thanh lâu này có thể có bao nhiêu năng lực chứ? Nếu thật sự nói đến năng lực thì thái độ của nàng ấy đều làm người ta quá nghi hoặc rồi, song Lâm Phong kia như có như không biểu lộ tình cảm, như thế không khỏi làm người ta hoài nghi hắn ta động tâm với chính quân cờ của mình.
“Ta sẽ không nhận lầm, nàng ấy thật sự là Thanh Liên.” Mắt này, mày này vẫn còn ở trước mắt hắn ta, chỉ là khi gặp lại thì thần vận thái độ không còn nhu nhược như lúc trước nữa. Rốt cuộc là thay đổi ở chỗ này? Hắn nghĩ nát óc cũng không ra nhưng lại không thể phủ nhận Thanh Liên như vậy càng làm cho người ta chú ý.
“Như vậy là do ngươi dạy dỗ tốt!” Hai ngón tay hắn ta ngắt một cái, đóa hoa thược dược kiều diễm lập tức rời khỏi cành hoa, hắn ta đưa lên mũi hít một hơi, nhắm mắt ngửi mùi hoa rồi lại mở miệng lần nữa: “Tuy Bạch Quân Chi không nên thân nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích, ta không trông cậy hắn ta có thể làm nên việc lớn gì nhưng lại uất ức chết tha hương như vậy, còn ở trong cửa hàng của nữ nhân kia, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thế mà ăn nhầm thạch tín còn làm người ta không bắt được nhược điểm của nàng ấy!”
“Như vậy xem ra cũng thật đáng chết!” Trên mặt hắn ta nở nụ cười ôn tồn, trong miệng lại nhẹ nhàng nói ra lời tàn nhẫn đến vậy, ngón tay hắn vừa nắm lại, hoa tươi trong tay lập tức bị bóp nát, hắn ta đưa mắt: “Nhưng mà… Thanh Liên này lại làm cho ta cảm thấy hứng thú. Có lẽ ta nên gặp vị giai nhân ẩn sâu hai năm này của ngươi đấy!”
Nhìn hắn ta tiện tay vứt bỏ bông hoa đã nát, lại nghe những lời này, trong lòng Lâm Phong ‘lộp bộp’ giật mình một cái, Nhị Hoàng tử nói vậy là có ý gì?
Hắn ta thu hồi suy nghĩ, mặt không đổi sắc nói: “Gần đây Nghiệp huyện bị họa lũ lụt, nhiều chỗ sụt lún, dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, thật ra có thể lấy cái này xin Hoàng thượng ban ý chỉ.”
“Được, ngày mai ngươi dâng tấu đi.” Độc Cô Ngạo nghe vậy cười thư thái, Lâm Phong này quả nhiên có đầu óc khá tốt: “Thuận tiện ta cũng đi gặp Long Tường sơn trang trong truyền thuyết, nếu có thể thu về tay cho ta sử dụng thì không thể tốt hơn.”
“Đúng vậy.” Lúc đó, bản thân hắn ta cũng có thể gặp lại Thanh Liên.
Trong Dưỡng Tâm điện, mùi long tiên hương quanh quẩn, Hoàng thượng đang tựa trên ghế ngồi nhắm mắt, Độc Cô Ngạo và Lâm Phong ngồi ngay ngắn một bên không nói chuyện, không biết mặt rồng đang nghĩ gì.
“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng!” Thân ảnh phóng khoáng đi nhanh tới, giọng nói lại cực kỳ thành khẩn.
Người tới mặc một chiếc áo bào trắng, bím tóc búi cao đeo tinh quan bằng bạch ngọc, mang thắt lưng thêu mãng xà bằng tơ vàng, bước đi ung dung, vẻ phong lưu phóng khoáng không nói nên lời, đúng là xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam Thiên Sóc, Lục Hoàng tử Độc Cô Minh.
Tuy hắn không được thân mẫu yêu thương, nhưng từ nhỏ đến lớn Hoàng Thượng chưa từng bạc đãi hắn. Hắn nhớ mang máng mười tuổi phụ hoàng ôm mình ngồi trên đùi ông ta dáng vẻ từ ái cùng quan tâm, vẻ chân tình biểu lộ tự nhiên này ai có thể nói không phải thật sự tình thương của phụ thân chứ? Mà năm đó công tích vĩ đại của phụ hoàng cũng thực sự làm người ta kính nể, cho nên đối mặt với phụ hoàng cao cao tại thượng này, trong lòng Độc Cô Minh là ngưỡng mộ và kính trọng.
Đôi mắt hắn chuyển động nhìn hai người đang ở một bên cười nói: “Hoàng huynh và Lâm Thừa Tướng cũng ở đây à.”
Lời này coi như chào hỏi, hắn nói xong thì hất vạt áo ngồi xuống đối diện bọn họ.
“Minh Nhi đến rồi à!” Độc Cô Kình Thiên mở mắt ra nói, lại nhìn mấy người ngồi dưới, ông ta khẽ vuốt trán: “Phụ hoàng già rồi, rất nhiều chuyện không thể tự tay làm được, dân chúng thiên hạ chịu khổ, trong lòng phụ hoàng khó chịu!”
“Phụ hoàng ngài đang nói đùa à! Hai phụ tử chúng ta đứng chung một chỗ, người không biết còn tưởng là hai huynh đệ đấy, đâu ra là già như ngài nói chứ?” Độc Cô Minh cười hi hi mở miệng.
“Tên tiểu tử không ra hồn này, cả ngày không nói chuyện đứng đắn.” Người ở trên ghế mở miệng răn dạy nhưng trên mặt lại đầy vẻ tươi cười, lão thái giám đứng thẳng ở một bên cũng không khỏi che miệng cười trộm.
“Phụ hoàng, Lục đệ nói đúng đó, ngài vốn nên cười nhiều, suốt ngày cau mày không tốt cho thân thể và tinh thần khỏe mạnh đâu, dân chúng thiên hạ này đang ngóng trông phụ hoàng ban phúc cho bọn họ đấy.” Độc Cô Ngạo nhướn mày, hình ảnh phụ từ tử hiếu này thật chói mắt, mà bản thân lại không được thể hiện bất kỳ bất mãn nào, hắn nở nụ cười cũng nói một câu.
“Hừm, con người có muốn không già cũng không làm được, chớp mắt các ngươi đều đã lớn như vậy rồi, cũng đến lúc nên rèn luyện một phen.” Độc Cô Kình Thiên nhìn hai nhi tử khí vũ hiên ngang ở dưới, có vui mừng, có lo lắng, tâm tính của hai người này sao người làm phụ thân như ông ta lại không rõ chứ: “Trước mắt tình hình thiên tai ở Nghiệp huyện nghiêm trọng, dân chúng không có nhà để về, các ngươi theo Lâm tướng đi một chuyến đi.”
“Nhi thần nguyện phân ưu cho phụ hoàng!” Độc Cô Ngạo dẫn đầu đứng lên, chắp tay cung kính nói.
“Vậy nhi thần cũng đi theo Lâm tướng để thêm kiến thức.”
“Được, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Lâm Phong là Khâm sai đại thần đi sứ Nghiệp huyện, Độc Cô Ngạo, Độc Cô Minh ở bên hỗ trợ, cần phải cứu dân chúng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.”
“Vi thần lĩnh chỉ!”
“Bình thân.” Độc Cô Kình Thiên vung tay lên hiện ra phong phạm đế vương, sau đó cười nói: “Lâm ái khanh, lần này đi đừng coi bọn họ như Hoàng tử tôn quý, đứa nào không ăn được khổ, bày ra kiêu căng hoàng tộc, tùy hứng làm bậy, ngươi cứ thay thế trẫm dạy dỗ.”
“Thần tuân chỉ!”
Từ khi nàng và Long Thiên Dật thẳng thắn với nhau, kết thành mặt trận thống nhất, hắn cũng không gạt Liễu Y Nhiễm nữa. Hắn thường đến Nhã Viên ngồi, cùng nàng nói về thời cuộc của Thiên Sóc hoàng triều hôm nay.
Thiên Sóc hoàng triều vốn lập Thái Tử, Thái Tử này là do tiền Hoàng Hậu Mạnh thị sinh ra, lại là Đại Hoàng tử trong cung. Mạnh Hoàng hậu này là chất nữ của đương kim Thái Hậu, tuy chưa thể nói là tụ tập trăm ngàn sủng ái trên một người, nhưng bối cảnh gia tộc còn ở đó, còn là một thân hiền lương thục đức, dịu dàng rộng lượng, không cao ngạo không nóng nảy, không tranh không đoạt, được sự yêu thích của Thái Hậu, Hoàng thượng đối với tính tình điềm nhiên của bà cũng cực kỳ khen ngợi, nên đương nhiên lập làm Hậu.
Chỉ tiếc thân thể Mạnh Hoàng Hậu từ trước đến nay yếu ớt, sinh tiểu Hoàng tử không lâu thì buông tay ra đi, Hoàng thượng niệm tình thê tử kết tóc, công lao làm lụng vất vả ở hậu cung, mà tiểu Hoàng tử lại thông tuệ lanh lợi, được lòng Hoàng thượng nên lập làm Thái Tử. Tất cả đều thuận theo tự nhiên như vậy, Thái Tử cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, văn thao võ lược không gì không giỏi, nhưng chẳng may ba năm trước đột nhiên mắc bệnh lạ, chết bất đắc kỳ tử. Thật là ông trời ghen ghét kẻ hiền tài, Hoàng Thượng chỉ trong một đêm mà như già đi mấy chục tuổi, sự đau lòng không cần nói ai cũng hiểu, từ đó về sau ngài cũng không đề cập đến việc lập Thái Tử nữa. Đương nhiên, Thái Tử đột ngột chết như vậy, ai có thể nói trong đó không có mờ ám chứ? Nhưng mà không có bằng chứng, ai có thể mở miệng nói được gì, nhưng trong triều đình dần dần phân chia thành hai phe cánh.
Hai phe cánh này phân biệt là đảng Nhị Hoàng tử lấy tả hữu tướng cầm đầu và đảng Lục Hoàng tử lấy quốc cữu cầm đầu võ tướng. Tả tướng là nguyên lão tam triều, càng vất vả công lao càng lớn, địa vị này tất nhiên là không cần nói cũng biết. Nhị Hoàng tử do Lệ Phi sinh ra, mà phụ thân của Lệ Phi là Lại Bộ Thượng Thư. Mà bà ta được cái danh hiền đức có lẽ do tâm tính gần giống cố tiền Hoàng Hậu, lại có lẽ do Hoàng đế áy náy mà di tình, mấy năm nay có thể nói Lệ Phi phong quang vô hạn, đè ép một đám phi tần, ân sủng này có thể so với Hoàng Hậu đương triều. Mà Nhị Hoàng tử này cũng nổi trội, mẫu phi của hắn lại hiền huệ khó có được mà thánh ân không giảm, Tả tướng ủng hộ hắn không phải không có lý. Hữu tướng Lâm Phong lại là môn sinh đắc ý của ông ta, lại chịu ân của Nhị Hoàng tử, hai bên ý kiến thống nhất cũng không có gì là lạ.
Về phần Lệ Phi có thực sự tốt như vậy hay không, Liễu Y Nhiễm nhất định vẫn giữ nguyên ý kiến, thậm chí còn khịt mũi coi thường. Có thể làm cho Hoàng thượng độc sủng mình bà ta lại bình yên vô sự lấy được sự ủng hộ của nhiều người như vậy, không phải đúng như danh tiếng thì là thủ đoạn cực tốt. Nhưng xem tính cách tàn nhẫn của Nhị Hoàng tử cùng phong cách làm việc của Bạch Quân Chi kia, thì chắc là phương án sau đúng hơn, nữ nhân bên trong hoàng cung này, rốt cuộc thì có ai mà không có chút tâm kế chứ!
Thế lực của Tần Hoàng Hậu đương nhiệm dĩ nhiên không cần nhiều lời. Quốc cữu gia Tần Hoài Ngọc là Hộ Quốc Tướng Quân, binh quyền trong tay ông ta tuyệt đối không thể khinh thường, đây chính là điển hình cho việc lấy thực lực nói chuyện. Ông ta cầm đầu võ quan của Thiên Sóc kiên quyết ủng hộ con trai của Hoàng Hậu. Họ Tần này uy danh to lớn, từ trong miệng Long Thiên Dật lại lộ ra một chút khinh thường, tuy Liễu Y Nhiễm đã đoán được vài phần nhưng nàng vẫn tò mò dò hỏi. Nói ra cũng kỳ lạ, Lục Hoàng tử này cũng không được mẫu hậu yêu thích mấy, nhưng bà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất này, bà ta còn có thể trông cậy vào ai chứ? Nhưng lòng của Tần Hoài Ngọc cũng khó nói, ai có thể đảm bảo ngoài sáng ông ta ủng hộ Lục Hoàng tử, nhưng trong tối lại làm vài việc mờ ám chứ? Dù sao không phải Hoàng đế cũng phải vạn phần cố kỵ ông ta à! Nếu đúng như vậy, nàng chỉ có thể nói người nhà họ Tần này quả thực không có một ai tốt cả!
Hai phe này mỗi người một ý, không ai nhường ai đã một thời gian dài, nhưng Hoàng đế vẫn không thèm để ý, lấy cớ từ các Hoàng Tử còn nhỏ tuổi cho đến ông ta bị cái chết của Thái Tử đả kích quá nặng nên không muốn lập Hoàng trữ sớm, ba năm nay vị trí Thái Tử vẫn bỏ trống không lập ai. Tuy mọi người ở một bên lo lắng suông nhưng lại không dám cuồng vọng tự phỏng đoán thánh tâm. Thánh tâm khó dò, ai biết đế vương tính toán thế nào đâu. Chỉ nghe có người Thiên Sóc hoàng triều nói Hoàng Thượng là sợ gặp lại việc như Thái Tử trước đó nên mới chậm chạp việc này, mục đích chính là vì bảo vệ các Hoàng tử an toàn; cũng có người nói hai vị Hoàng tử mỗi người một vẻ, Hoàng đế không phân vân không biết lập ai cho thỏa đáng; lại có người nói hành động này của Hoàng đế là muốn xem trong hai người ai ưu tú hơn, ai mới chân chính vì dân chúng… Mặc kệ người khác nói thế nào, từ trong đáy lòng có âm thanh nói cho Liễu Y Nhiễm biết Hoàng Đế này cũng là người không đơn giản!
Mà quan hệ của Lục Hoàng tử với hai người bọn họ, Liễu Y Nhiễm cũng khá tò mò, nàng không cho rằng hai người này là người cam chịu bán mạng cho Hoàng thất đó.
Long Thiên Dật cũng không giấu giếm kể năm ấy Lục Hoàng tử không biết sao bị dầm mưa, sau đó sốt cao không ngừng, các ngự y bó tay không có biện pháp, cho dù uống bất kỳ thuốc gì thì người này vẫn luôn không có chuyển biến tốt đẹp. Có vết xe đổ của Thái Tử, Hoàng đế cũng không dám khinh thường, ông ta nghe nói cao nhân đắc đạo ‘Vô Đạo Tử’ tiên phong đạo cốt, y thuật lợi hại thì lập tức đưa Lục Hoàng tử lên núi an dưỡng, cho đến 5 năm sau mới trở về cung. Mà người ngoài không biết là, Long Thiên Dật và Tiêu Giác lại là đệ tử nội môn của Vô Đạo Tử.
Vô Đạo Tử này quả nhiên danh bất hư truyền, dưới sự điều trị của ông ta, Lục Hoàng tử lại lần nữa khỏe như rồng hổ, vẻ tươi cười cuối cùng cũng quay về trên mặt hắn, vì thế ba người kết thành huynh đệ khác họ, thề không rời không bỏ. Sau khi hồi kinh, hắn cũng thay đổi thái độ ngày xưa, không hề cố tình ép buộc bản thân thể hiện tốt nhất, mà lại làm mọi việc theo ý mình. Làm theo ý mình, thoạt nhìn thì vô cùng tiêu dao, nhưng người khác cũng không biết trong tối bản thân hắn đã phải cố gắng rất nhiều. Nghe đến đây, Liễu Y Nhiễm biết năm hắn mười tuổi nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó! Tâm bệnh à? Về điểm này Long Thiên Dật không nói rõ, nàng cũng không hỏi nhiều. Có vài bí mật vẫn nên không biết thì tốt hơn!
Nhưng mà trong lòng nàng lại nổi lần vài phần để ý vị Lục Hoàng tử này.
Nói đến Tiểu Đào, kể từ đêm đó nàng ta tựa như thay đổi thành người khác, đối với mọi người thêm nhiệt tình, không hề còn âm dương quái khí lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn người khác nữa. Ở trong tiệm nàng ta cũng hòa mình cùng mọi người, ngay cả gọi Liễu Y Nhiễm là tiểu thư cũng càng hiện thành ý, tự nhiên dễ nghe hơn nhiều. Tiểu Nhứ càng là dáng vẻ không có việc gì, vẫn cùng nàng ta nói nói cười cười như cũ, thái độ đối nhân xử thế này của nàng ấy không khỏi làm Liễu Y Nhiễm khen tấm tắc, nha đầu này thật là tiền đồ vô lượng nha.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi
- Chương 45: Mưu Mô