Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 27: Long tường sơn trang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào hạ, trời ngày một nóng hơn, Liễu Y Nhiễm nhanh chóng xốc màn che lên, không khí oi bức như được xua đi một ít, cảm giác sảng khoái hơn rất nhiều. Nhìn xung quanh, nàng không khỏi sửng sốt, đi đường nhiều ngày trời, từng dãy núi trùng trung điệp điệp tươi mát xanh um, cứ sừng sững đứng đó, những ngọn núi thấp hơn thì cây cối không nhiều, chỉ có một ít đá lớn, thật sự tiêu điều, cho dù gọi đó là nơi bị bỏ hoang cũng không quá.

“Cảnh Táp, đây là đâu? Sao lại hoang vu như thế?” Liễu Y Nhiễm đứng dậy vén lên màn xe liền ngồi mép xe ngựa.

“Sao cô nương lại ra đây?” Cảnh Táp cả kinh, nhanh chóng điều khiển xe chậm lại, sợ Liễu Y Nhiễm không cẩn thận sẽ bị ngã.

“Không sao cả, vì ngồi lâu cảm thấy buồn chán, ra đây hít thở không khí một lát, ta ngồi ở đây một chút không sao đâu.” Nói xong nàng còn thỉnh thoảng đung đưa chân bên ngoài biểu hiện nàng thật sự thực an toàn

“Ngươi nói cho ta nghe một chút?”

“Nơi đây thuộc Thái Châu, Thái Châu là giao giới với Tân Thành. Cô nương cũng thấy những dãy núi kia, đừng nói đến chuyện chim bay cá nhảy, dù là cây cối cũng rất ít, hơn nữa đất đai cằn cỗi, không gieo trồng cây nông nghiệp được, cho nên dân cư rất thưa thớt.” Thấy thế Cảnh Táp cũng không nói nhiều, giơ roi ngựa đánh xuống đi một vòng giới thiệu.

“Thật sự không hề gặp được người nào cả.” Liễu Y Nhiễm gật đầu nói, nhìn cảnh vật hoang vắng trước mắt lại hỏi: “Chẳng lẽ triều đình mặc kệ sao? Thật sự đáng tiếc a!”

“Núi cao hoàng đế xa, dù sao thì cả hoàng triều này, không chỉ có mỗi nơi đây là núi hoang đất hoang, chưa kể nơi đây vô cùng thiếu thốn tài nguyên, cho dù muốn can thiệp gì đó cũng rất khó, triều đình cũng không phí tâm tới đây làm gì cả, cho nên có thể nói đây là vùng đất không có sự cai quản.” Cảnh Táp chậm rải giải thích, làm cho Liễu Y Nhiễm suy ngẫm một chút.

“Cảnh Táp, ngươi có thể dừng xe lại được không? Ta muốn xuống nhìn một chút.” Nhìn thấy đất đai bị bỏ hoang kia, cảm giác thật tiếc.

Tuy y khó hiểu nhưng cũng dừng xe lại bên đường.

Liễu Y Nhiễm tùy tiện nhặt lên hòn đá, đập mạnh cục đá đen kia, càng đập mắt càng mở to. Bên trong màu đen kia, lại ngửi ngửi, trên mặt một mảnh vui mừng. Ông trời à, bảo bối, bảo bối! Phát tài, đây chính là than đá!

“Y Y, làm sao vậy?” Long Thiên Dật thấy Liễu Y Nhiễm nơi đó không biết làm gì, nhìn hết nơi này đến nơi nọ, nghi hoặc hỏi.

“À, ta chỉ là tò mò nơi đây như thế nào hoang vắng như thế.” Ném hòn đá xuống, đứng dậy nhìn về phía xa, trong lòng vui mừng không ngớt, ngoài mặt lại không lộ ra điều gì.

“Tìm ra gì hay ho sao?” Tiêu Giác nhìn ra Liễu Y Nhiễm đang vui mừng, thì tiến lên dò hỏi. Lại nhìn thấy đất đai cằn cỗi, mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Ta suy nghĩ nếu khai hoang đất ở đây thì sau này ở đây sẽ có quang cảnh thế nào, mọi người không thấy bỏ nó đi rất phí sao?” Liễu Y Nhiễm đương nhiên không thể nói hết những gì mình vừa phát hiện được, cho dù có muốn nói thì cũng là chuyện sau này, thông cảm cho tư tâm của nàng đi nha.

“Ha hả, không nghĩ tới Y Y còn có tâm tư này.” Tiêu Giác mở lời cười nói.

Tuy ánh mắt của hai người luôn mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không hề nói gì nhiều, Long Thiên Dật lại mở miệng: “Phải hai ngày nữa mới đến nơi, nếu không đi tiếp chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường rồi.”

Liễu Y Nhiễm gật đầu xoay người lên xe, mất một lúc sau tâm tình của nàng mới hồi phục. Nhìn phiến đất kia qua cửa sổ xe với vẻ mặt như si ngốc, trong lòng lại thấy cảm khái, một ngày nào đó phải thay đổi chỗ này!

Xe đi mất hai ngày, rốt cuộc cũng tới Thiên Thành, đây là địa bàn của Long Thiên Dật. Trên đường phố náo nhiệt tiếng người qua lại, không hề bị ánh mặt trời chói chang ảnh hưởng đến, tiếng rao to từng đợt, tiệm cơm nghênh đón các vị khách nam bắc đầy cả nhã gian. Người dân ở đây mang vẻ chất phác, hồn nhiên vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe được những trận cười sảng khoái. Liễu Y Nhiễm nhếch miệng cười, lần này đi về phía Bắc này quả thật đúng đắn.

“Tỷ, nơi này thực sự không tệ.” Tiểu Nhứ nhìn cảnh phố xá phồn hoa, cười ha hả nói.

“Muội cũng như vậy cảm thấy?” Nàng liếc mắt một cái.

“Đúng vậy, muội thấy mọi người đều cười tươi, nhiệt tình vô cùng!” Nha đầu này đã quen nhìn những thứ hư tình giả ý trong kinh thành kia, luôn bày ra sắc mặt giả dối, những gương mặt tươi cười chân thành đối với nàng ta như món đồ vô cùng quý giá, rõ ràng có cái nhìn không tệ. Liễu Y Nhiễm cười gật đầu, giữ nha đầu này bên cạnh quả nhiên là việc sáng suốt.

Trải qua một đoạn đường náo nhiệt, mọi thứ xung quanh dần thanh tịnh. Đi qua một mảnh rừng trức, xe ngựa cũng dừng lại.

“Cô nương, tới rồi.” Giọng Cảnh Táp vang lên.

Xuống xe, đập vào mắt đó là một tòa đại trang viên, “Long tường sơn trang” bốn chữ to thình lình hiện ra trước mắt.

“Cung nghênh trang chủ!” Gia nhân chia thành hai bên trăm miệng một lời, cung kính cùng vui mừng đều thể hiện rõ.

Ô! Trường hợp này, cũng từng thấy trên TV, nhưng đích thân gặp phải cảnh này cũng cảm thấy giật mình.

Cánh rừng trúc kia ngăn cách thế giới ồn ào náo nhiệt ngoài kia, ở đây như một nơi thế ngoại đào nguyên, an nhàn tĩnh lặng.

Vào bên trong biệt viện, bố cục vô cùng khí thế, đình đài lầu các đan xen vô cùng hài hòa.

Không giống tinh tế như Phi Ưng Sơn Trang, nhưng lại có khí chất riêng biệt. Nếu Phi Ưng Sơn Trang tĩnh xảo từng chi tiết, tinh tế ở những bố cục trang trí như một bức tranh sơn dầu, thì Long Tường sơn trang như một bức tranh sơn thủy đặc sắc. Mỗi nơi mỗi vẻ nhưng tuyệt đối không hề có sự cứng nhắc khuôn mẫu.

“Thiếu gia, tiểu thư, phòng đã được chuẩn bị xong, dùng xong cơm trưa sẽ đưa tiểu thư đi Bích Thủy cư.” Lão giả tiến lên một bước nói, nhìn dáng vẻ hẳn là quản gia.

Nghĩ đến Long Thiên Dật sớm đã gửi thư phân phó, khó trách người trong sơn trang thấy người ngoài không có chút nào kinh ngạc.

“Được, Trần Bá vất vả rồi.” Long Thiên Dật cười nói, thái độ tôn kính với quản gia.

“Thiếu gia, đây là việc lão nô nên làm.” Tuy tự xưng lão nô, thái độ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mắt còn lộ ra từ ái. Đã hơn sáu mươi tuổi, giọng nói lại thanh như chuông, bước chân vững vàng, thật là càng già càng dẻo dai.

Liễu Y Nhiễm chỉ lẳng lặng đi theo phía sau hai người bọn họ, thoải mái đánh giá mọi thứ xung quanh.

“Long đại ca, sao lại không thấy lệnh tôn, lệnh đường đại nhân?” Ở cổ đại mọi người luôn chú ý lời nói của mình, lời không nên nói không được nói, nhưng Liễu Y Nhiễm không biết. Cũng may hai người bọn họ không theo khuôn phép, cho nên không khí trên bàn cơm cũng không có ngượng ngùng: “Còn có Tiêu Giác, ta cũng chưa cơ hội bái kiến bá phụ bá mẫu đâu.”

“Đừng nói nữa, bọn họ đang vui vẻ chốn thần tiên rồi, ném hết mọi thứ ở đây rồi đi du ngoạn.” Tiêu Giác ngửa đầu uống xong rượu, vẻ mặt “Oán giận”.

“Còn nói sao, nếu không phải ngươi lưu luyến phong hoa tuyết nguyệt, chậm chạp không chịu thành hôn, bá phụ bá mẫu sẽ rồi đi sao.” Long Thiên Dật cũng trêu chọc một phen.

“Thiếu niên không phong lưu thì quá uổng phí!” Tiêu Giác vô vị nhướng mày, làm như không hiểu, ánh mắt không cam lòng mà nói: “Ngươi cũng giống ta cũng chưa thành gia lập thất? Không tư cách nói ta.”

“Kỳ thật chúng ta hai nhà cũng là thế giao, tuy rằng một nam một bắc, lại thường xuyên đi lại. Ta cũng nói rõ nguyên nhân rồi, ngươi xem tính tình hắn như thế là từ đâu mà ra chứ? Cư mãi như thế, bá mẫu cũng lười nói đến, sau thì lại càng dễ, mắt không thấy tâm không phiền, cùng bá phụ, lôi kéo phụ mẫu ta đi du ngoạn.” Long Thiên Dật từ từ kể ra, đối với lời của Tiêu Giác cũng không để ý gì, hoàn toàn đã quên chính mình cũng như thế.

“Thì ra là thế.” Liễu Y Nhiễm gật đầu sáng tỏ, nhìn Tiêu Giác đang trừng mát với người nào đó, không khỏi cười nói: “Hai người các ngươi đều giống nhau, nếu một người là phong lưu thành tính, thì người kia lại không hiểu cái gì là phong tình, khó trách bá mẫu bọn họ sẽ rời nhà.”

“Ha ha, Y Y lời này xem như nói đúng, hắn chính là không hiểu phong tình, là một khối băng lớn. Tới tới tới, hai ta làm một ly.”

Chợt Liễu Y Nhiễm nhớ tới lúc trước nghe được tin đồn nhảm kia, nhịn không được cười ra tiếng.

“Nghe nói, du ngoạn là giả, vì các ngươi tìm kiếm vợ mới là thật.”

“Tỷ, ngươi nói quá nhiều.” Liễu Nhứ cùng hai người nhất trí đồng thanh, lại không ngờ nàng lại nói: “Thật ra không cần đi ra ngoài tìm kiếm, cứ ở nhà ngồi xem thϊếp canh sẽ bớt việc rất nhiều. Tiểu Nhứ cảm thấy vân du là giả, trốn làm mai bà mối là thật.”

“Phốc” ngay cả Long Thiên Dật luôn giữ định lực cũng không hình tượng phun ra. Liễu Y Nhiễm cũng thực sự bị sặc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nhứ, nha đầu này, không nói chết người sẽ không thôi mà.

“Y Y… Muội muội này của người… Thật sự là quá buồn cười.” Tiêu Giác cười đến không thở nổi, chỉ vào đầu sỏ gây tội nói.

Một bên nha hoàn cũng đều sôi nổi che miệng cười trộm, duy độc Tiểu Nhứ có bộ dáng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng đắn lẩm bẩm tự nói: “Thật là kỳ quái, buồn cười vậy sao? Những lời ta nói đều là sự thật nha.”

Một bữa cơm cứ như thế vui vẻ hòa thuận qua đi, những mệt nhọc nhiều ngày qua tựa như tan biến hết, nha đầu kia thật sự có tiềm năng chọc cười người khác mà.

“Tiểu thư, bên này.” Trần quản gia mỉm cười dẫn đường, còn gọi hai nha đầu theo đuôi. Mặc kệ người tới có thân phận như thế nào, đã là Long Thiên Dật phân phó, tất nhiên không được chậm trễ, còn nữa người tới là khách, làm quản gia nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn một cái là hiểu.

“Vậy làm phiền Trần bá.” Liễu Y Nhiễm cười gật đầu, một tiếng “Trần bá” buột miệng thốt ra. Đều không phải là nàng cố tình chắp nối, chỉ là đối mặt lão giả, quản gia xưng hô không thân thiết bằng Trần bá.

“Cô nương khách khí.” Trần bá gật gật đầu, khẽ nhếch khóe miệng biểu hiện đối xưng hô này hắn cảm thấy rất sung sướиɠ.

“Bích Thủy cư”, một tiểu viện đơn độc, có kiến trúc hai tầng. Phía trước là một ao nhỏ, cá chép vàng bơi đùa vui vẻ, làm người không khỏi nhớ tới cảnh “Hoa cảng xem cá”, rảnh rỗi vui đùa cùng cá cũng rất hay nha. Bốn phía tiểu lâu là các bụi hoa, đứng ở giữa cứ như là tiên hoa. Không biết hoa đẹp hay người đẹp, dù cho là mặt trời lên cao, chỉ cần một chút gió thổi tới, vạt áo phiêu phiêu, cùng bụi hoa lẫn vào nhau chiếu rọi, thật sự một hình ảnh tuyệt mỹ: “Kia gọi là tiên tử đùa hoa”

Nơi này rất tốt, Liễu Y Nhiễm hài lòng bước lên lầu.

Trần bá để hai nha đầu Tiêm Hồng, Thúy Oánh ở lại, dặn dò kỹ lưỡng mới cáo lui.

Nhìn hai nha đầu này, một cái trầm ổn hào phóng, một tinh linh hoạt bát, hỏi han thì mới biết được hai nàng còn nhỏ tuổi hơi Tiểu Nhứ. Liễu Y Nhiễm cười nói Liễu Nhứ là muội muội của mình, hai người liền xưng “Nhị tiểu thư”, nàng ta sợ tới mức xua tay liên tục, hô to không được. Khi nàng ta kiên quyết thì được gọi là Nhứ Nhi tỷ tỷ.

“Tiểu thư, đi một đoạn đường dài cũng mệt mỏi rồi, người đi nghỉ ngời trước. Phong Nhứ Nhi tỷ tỷ ở sát vách, ta mang tiểu Đào xuống trước. Sau khi hại vị tiểu thư nghỉ ngơi tốt no tỳ sẽ đưa hai vị đi tham quan trang viên?” Tiêm Hồng lên tiếng hỏi, mọi sắp xếp đều được nêu ra đầy đủ.

“Được, vậy các ngươi đi trước đi.” Mỉm cười nói, quay đầu nhìn Tiểu Nhứ nói: “Muội cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, ta đây đi.” Đi rồi vài bước lại quay đầu lại: “Tỷ, có việc nhớ kêu ta.”

“Biết rồi.” Liễu Y Nhiễm bất đắc dĩ phất phất tay, ngửa đầu liền ngã xuống trên giường, cuối cùng có thể an tâm nghỉ ngơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »