Quân Mặc Hiên mừng rỡ, tiếp tục lấy thân phận vương gia ngốc ra thân cận với Dạ Hi. Có lẽ là nghĩ tới ánh mắt chân thật này của Quân Mặc Hiên, hoặc cảm nhận được sự ngây ngốc chỉ có ở Quân Mặc Hiên.
Dạ Hi thật sự tỉnh táo lại, từ trong bi thương của sự chết chóc mà tỉnh lại. Kiếp trước, nàng là cô nhi từ nhỏ đã bị mang tới căn cứ huấn luyện. Năm ấy mười tuổi, nàng và một ngàn đứa trẻ khác cùng nhau tham gia huấn luyện, một ngàn người chỉ có một người được sống, có thể thấy được nàng đã phải trải qua thế nào mới có thể sống tiếp được.
Trong một ngàn đứa trẻ kia, còn có người bạn thân của nàng, nhưng đều đã chết trên tay nàng, nói nàng tàn nhẫn cũng được, nói nàng vô tình cũng được. Lúc ấy, vì để sống, nàng thật sự đã trở nên lãnh huyết vô tình.
Vừa rồi Mê Huyễn trận đưa nàng quay lại lúc trước, nồng đậm bi ai khiến nàng đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình. May mắn giọng nói hồn nhiên của Quân Mặc Hiên đã lôi nàng quay lại hiện thực.
Thế nhưng, tới khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Long Môn chủ, bên cạnh nào có bóng dáng của Quân Mặc Hiên.
Nhìn thấy Dạ Hi như vậy, ngay lúc này Quân Mặc Hiên không dám nói cho Dạ Hi biết Long Môn chủ chính là Quân Mặc Hiên. Đồng thời, hắn cũng hiểu được, ngốc tử Quân Mặc Hiên rất có địa vị trong lòng Dạ Hi.
Không nhịn được, Quân Mặc Hiên ghen tị, hơn nữa còn là ăn dấm chua của chính mình.
Quân Mặc Hiên tính toán trong lòng, Dạ Hi cũng không phát hiện, chỉ hỏi một câu kỳ quái: “Quân Mặc Hiên đâu? Vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được chàng ấy ở bên cạnh ta.”
Trong lòng Quân Mặc Hiên lo lắng, bề ngoài lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tên ngốc kia không có tới, là Mê Huyễn trận làm nàng sản sinh ra ảo giác, nàng nên nhớ, ở bên cạnh nàng vẫn luôn là bổn tọa.” Càng nói về sau, giọng Quân Mặc Hiên càng trở nên ái muội.
Vẻ mặt Dạ Hi tỏ ra chán ghét, không khách khí nói: “Nam nhân đáng ghét, cút xa chừng nào tốt chừng nấy.” Nói xong, để lại vẻ mặt ngu ngơ của Quân Mặc Hiên rồi rời đi.
Có đôi khi Dạ Hi cũng thấy kỳ quái, vì sao mình luôn luôn không muốn gặp nam nhân mặt nạ, tính ra hắn cũng cứu mình rất nhiều lần, nhưng Dạ Hi chính là nhìn hắn không vừa mắt.
“Lão tử đời này phải dính lấy nàng, nàng đừng hòng trốn.” Quân Mặc Hiên nhìn theo bóng lưng Dạ Hi, hắn muốn để Dạ Hi yêu thân phận môn chủ Long Môn của hắn.
Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, đây là môn chủ Long Môn lãnh huyết vô tình như trong truyền thuyết ư? Sao nàng lại thấy hắn giống một lão lưu manh phúc hắc vô sỉ hơn?
Đáng tiếc, Quân Mặc Hiên không có nghe thấy tiếng lòng của Dạ Hi, nếu không chắc chắn hắn sẽ tức chết. Lão lưu manh, hắn giống sao?
Nhìn Dạ Hi rời đi, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên tia kiên định, vì để có thời gian cùng Dạ Hi bồi dưỡng tình cảm, Quân Mặc Hiên đã lợi dụng Long Môn khơi mào chiến tranh giữa thái tử và nhị hoàng tử.
Bên này, bè cánh thái tử cùng bè cánh nhị hoàng tử đấu tới đầu rơi máu chảy, còn Quân Mặc Hiên lại rãnh rỗi vô cùng, thường xuyên ngủ tới nửa đêm tỉnh lại, lợi dụng thân phận môn chủ Long Môn bắt Dạ Hi tới nơi hoang giao dã ngoại bồi dưỡng tình cảm.
Như mọi ngày, một ngày kia ban đêm gió lớn, đột nhiên Quân Mặc Hiên mở mắt ra, nhìn nương tử nhà mình đang ngủ rất bình thản. Đưa tay, điểm huyệt ngủ, trực tiếp bắt Dạ Hi đi.
Tà vương - Hồng Nhung - dienanlequydon.com
Hoang giao dã ngoại, mỗi lần Dạ Hi tỉnh lại đều phát hiện bản thân đang đứng ở hoang giao dã ngoại với Long Môn chủ. Một lần, hai lần, ba lần... Dạ Hi rốt cuộc bạo động, giận dữ hét: “Họ Long, ngươi cả ngày rãnh rỗi không có việc gì làm phải không, mỗi ngày trêu cợt lão nương không thấy mệt sao?”
“Tiểu Hi nhi, làm sao nàng có thể nói như vậy, không phải do ta muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng sao, đương nhiên cần phải thường xuyên gặp mặt... Lại nói ta không phải họ Long.” Quân Mặc Hiên tà ác nhìn Dạ Hi, vẻ mặt vô lại nói.
“Gặp mặt, ngươi không thể chọn ban ngày sao, đêm khuya lão nương muốn ôm tướng công ngủ, không rảnh quan tâm tới ngươi.” Dạ Hi híp mắt, dáng vẻ rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.
Nghe Dạ Hi nói như vậy, Quân Mặc Hiên không biết nên cười hay nên khóc. Áp chế cảm xúc trong lòng, Quân Mặc Hiên cố tình dựa sát Dạ Hi, vẻ mặt ái muội nói: “Ôm tên ngốc ngủ, rất không có ý nghĩa. Đêm khuya gió lớn thích hợp làm chuyện xấu, chẳng lẽ Tiểu Hi nhi không biết làm chút gì đó ở nơi hoang dã là vô cùng kí©h thí©ɧ.”
Nói xong, Quân Mặc Hiên càng ngày càng áp sát Dạ Hi, nhất thời, giữa hai người hô hấp quấn quanh, trong nháy mắt không khí trở nên ái muội.
Không biết người nào chủ động trước, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cứ như vậy mà hôn nhau.
Lúc này, xa xa vang lên tiếng trêu đùa, kéo ý chí Dạ Hi trở về.
Biết bị phát hiện, lão nhân tóc bạc cũng tiếp tục không che che giấu giấu nữa, ngược lại nhàn nhã đi tới, vẻ mặt cười tới da^ʍ – đãng nói: “Các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta không tồn tại, không tồn tại.”
Nghe vậy, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên hoa hoa lệ lệ quẫn bách, người nào đây, bản thân cũng đã bảy tám chục tuổi, lại còn thích trò hôn miệng này, chẳng lẽ nam tử cổ đại nào cũng đều mạnh mẽ như vậy, bảy tám chục tuổi vẫn còn có thể chơi đùa nữ nhân.
“Lão đầu, lớn tuổi rồi còn rình coi cũng không thấy xấu hổ.” Dạ Hi tức giận nói, tuyệt không sợ lão giả tóc trắng. Nhưng Quân Mặc Hiên thì khác, hắn có thể cảm nhận được, võ công của lão đầu này sâu không lường được.
Cho nên, hắn cũng không có tâm tư nghe Dạ Hi trêu chọc, chỉ một lòng một dạ chú ý an toàn của Dạ Hi, sợ lão đầu này ra tay thương tổn Dạ Hi.
“Tiểu nha đầu này ngươi nói gì? Lão đầu ta rình coi khi nào, bản thân làm chuyện xấu cũng không biết tìm một căn phòng che lại, còn bị lão nhân ta phát hiện, thật sự là không biết xấu hổ.” Lão nhân nghĩa chính ngôn từ nói, mảy may thừa nhận chính mình rình coi.
Nghe vậy, Dạ Hi nổi giận, lập tức tức giận mở miệng nói: “Mẹ kiếp, lão đầu, ông thật đúng là biết kiếm cớ cho hành vi của mình? Rình coi thì rình coi có cái gì tốt mà thừa nhận. A! Ta biết rồi, ông là muốn nữ nhân đi, nhưng thứ đồ chơi kia lại không dùng được, đành phải đi rình coi người khác cho đỡ thèm. Lão đầu, đề nghị ông, muốn tìm kí©h thí©ɧ thì tới Vạn Hoa lâu, đảm bảo khiến ông huyết mạch bành trướng. Chim chóc ngủ say cũng có thể tỉnh lại.”
Lời này vừa nói ra, gương mặt già nua của lão đầu đỏ lên, không thể không thừa nhận, hắn sống gần trăm năm đây là lần đầu tiên bị người khác đáp lời, hơn nữa còn là bị một tiểu nha đầu đáng ghét đáp lại.
“Ngươi... Ngươi vô sỉ...” Lão đầu tóc bạc run rẩy nói.
“Ông vô sỉ hạ lưu.” Dạ Hi không khách khí phản bác lại.
“A... Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi không tôn trọng lão nhân...” Lão nhân đầu bạc tức giận xoay quanh tại chỗ. Tiểu nha đầu này quá đáng ghét mà.
“Ông cậy già lên mặt.” Dạ Hi tiếp tục nói.
Thấy lão giả tóc bạc thật sự tức giận tới không kềm được, Quân Mặc Hiên đành phải mở miệng hòa giải, vạn nhất lão đầu kỳ quái này thật sự nổi giận, một chưởng bổ Dạ Hi vậy thảm rồi.
“Tiền bối, Hi nhi chỉ là tiểu nha đầu, người cũng không nên chấp nhặt với nàng ấy.” Quân Mặc Hiên thăm dò hỏi, như là đắn đo xem rốt cuộc lão đầu kỳ quái có cái chủ ý gì không.
Thấy Quân Mặc Hiên đã khiêm tốn với mình như vậy, cơn tức muốn bùng nổ của lão giả tóc bạc rốt cuộc cũng được an ủi một chút, lập tức mở miệng nói: “Tiểu tử, coi như ngươi thức thời. Mang nàng dâu của ngươi đi nhanh đi.”
Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, kéo Dạ Hi rời đi, để lại lão nhân tóc bạc vẻ mặt cười gian nhìn bóng lưng hai người rời đi.
“Dạ Hi, tiểu bối Dạ gia cũng không có đáng ghét như tiểu tử Dạ Viễn Thiên.” Lão nhân mạc danh kỳ diệu nói một câu rồi lập tức vận khinh công rời khỏi đó.
giống như đã có chuyện lớn gì xảy ra?
----
Màn kịch nhỏ:
Tiểu Hi nhi: Quân Tư Mặc, con ngoại trừ có thể ăn có thể ngủ, con còn có thể làm gì?
Quân Tư Mặc: Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc còn có thể làm ấm giường...
Tiểu Mặc Mặc: Cút, ấm giường là công việc của lão tử, trở về chỗ mát mẻ của con đi.
Tiểu Tư Mặc quẫn bách, xám xịt bỏ chạy.