Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 25: Quân Mặc Hiên ghen

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu Vân Vân, thì ra huynh thật sự ở trong này, Hiên ca ca, Vi Vi muốn dẫn Tiểu Vân Vân đi, huynh không ngại chứ." Lăng Vi Vi khả ái nói, nàng vốn cũng hơn mười tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử. Bộ dáng vô cùng đáng yêu, nói chuyện cũng khiến người ta yêu thích.

Tiểu Vân Vân, nghe được xưng hô như thế Dạ Hi nhịn không được, cười ra tiếng: "Ha ha ha... Tiểu Vân Vân, ừ cái tên này rất thích hợp với ngươi." Dạ Hi gật đầu phụ họa, trong mắt tràn đầy ý giễu cợt.

Thích hợp, thích hợp muội muội cô, trong lòng Vân Thanh Phong kêu rên, lần này hoàn toàn kết thúc rồi, cuộc đời của hắn hoàn toàn kết thúc rồi.

"Ha ha, Vi Vi, không có việc gì, muội chạy tới Hiên vương phủ làm gì, Mặc huynh ấy không chào đón muội." Vân Thanh Phong dùng sức đẩy đẩy Quân Mặc Hiên, hy vọng Quân Mặc Hiên có thể đuổi Lăng Vi Vi đi.

Đáng tiếc, Quân Mặc Hiên sẽ không quản sống chết của Vân Thanh Phong: "Vi Vi muội muội, hiện tại ta có nương tử, không thể tùy tiện cho nữ tử khác tới vương phủ."

Nghe được nửa câu đầu, Vân Thanh Phong thật muốn cho Quân Mặc Hiên một cái ôm thật lớn, vì Lăng Vi Vi thích Vân Thanh Phong, mà Vân Thanh Phong rất quân tâm Quân Mặc Hiên, cho nên, dù Quân Mặc Hiên là người ngốc, Lăng Vi Vi vẫn thật tâm xem hắn là bằng hữu. Nếu như Quân Mặc Hiên không cho nàng nán lại vương phủ, phỏng chừng Lăng Vi Vi thật sự sẽ không nán lại đây.

Cho nên khi Quân Mặc Hiên nói như vậy, Vân Thanh Phong vui mừng, nhưng mà cảm xúc xúc động này còn chưa duy trì tới một giây, lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên đã đánh hắn về nguyên hình.

"Cỉ co điều, ta nghe lời nương tử, nếu nương tử bằng lòng cho Vi Vi muội muội ở lại, ta sẽ không có ý kiến." Quân Mặc Hiên khả ái nói, khi nói chuyện, hai mắt nhìn Dạ Hi, xem Dạ Hi là toàn bộ sinh mệnh hắn.

Bị Quân Mặc Hiên nhìn như vậy, Dạ Hi chỉ cảm thấy hai má nóng lên. Trong lòng nhịn không được chửi thầm: Đáng chết, lại bị tiểu tử ngốc này mê hoặc.

"Ta không có ý kiến, Vân đại thiếu gia ngươi và Vi Vi cùng nhau ở lại đi, không sao, muốn ở lại bao lâu, thì ở bấy lâu, chỉ cần Vi Vi thích là được." Dạ Hi vô tội nói, khóe miệng ẩn hiện nụ cười tà ác.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong làm vẻ mặt đau khổ, hắn đã trêu ai ghẹo ai hả. Phải làm tới như vậy để chơi hắn, nói đùa, để hắn và Lăng Vi Vi kia ở cùng một chỗ, vậy không phải đưa mình vào hang sói sao.

"Ha ha, ý tốt của Hiên vương phi bản thiếu gia xin nhận tấm lòng, các người từ từ phơi nắng, bản thiếu gia cũng không theo cùng." Nói xong, Vân Thanh Phong định bàn chân bôi dầu, quả quyết chuồn đi.

Vì vậy, hắn sử dụng khinh công, chuẩn bị biến mất, ai ngờ vừa tới cửa vương phủ thì nhìn thấy nhị hoàng tử và tiểu hoàng tử tới Hiên vương phủ. Ồ, đây chính là một đại kỳ văn, ngọn gió nào thổi hai người này tới đây. Uhm, có trò hay xem, Vân Thanh Phong gật đầu liên tục, bước chân thay đổi, lại đảo quay lại.

"Ơ, không phải các người đi rồi sao, sao quay trở lại rồi?" Dạ Hi nghi hoặc nhìn Vân Thanh Phong và Lăng Vi Vi, hai người này một người truy, một người chạy, không mệt sao?

"Không đi, lâu như vậy không gặp Tiểu... Hiên vương phi, bản thiếu gia ta vô cùng thấy nhớ, cho nên lần này tới vương phủ nhất định phải nán lại mấy ngày mới được." Vân Thanh Phong kích động nói. Hiện tại hắn đã chờ không được.

Dạ Hi kinh ngạc, Vân Thanh Phong này đổi tính sao, chuyện gì mà quan trọng vậy còn quan trọng hơn cả việc trốn Lăng Vi Vi nữa?

Ngay khi Dạ Hi thấy Quân Mặc Dực và Quân Mặc Việt đang chậm rãi đi tới, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Vân Thanh Phong không đi, thì ra là chờ xem kịch.

Thực ra xem kịch chỉ là thứ yếu, trả thù mới là thật. Vân Thanh Phong biết chỉ cần có huynh muội Quân gia ở đây, nhất là nhị hoàng tử này, Quân Mặc Hiên sẽ không lộ ra dấu vết gì. Bộ dáng đó tuyệt đối là một tên ngốc, đến lúc đó cho dù hắn chỉnh Quân Mặc Hiên như thế nào, hắn ta cũng sẽ không đánh trả.

Đây đúng là một cơ hội tốt để trả thù, Vân Thanh Phong làm sao có thể bỏ qua.

"Ngọn gió nào thổi hai vị tới đây thế?" Dạ Hi âm dương quái khí nói, huynh muội Quân gia ngoại trừ Quân Mặc Hiên, những người khác nàng đều không muốn gặp.

"Hiên vương phi." Hai người cung kính nói. Nhưng họ chỉ vấn an Dạ Hi, trực tiếp bỏ qua ngốc tử Quân Mặc Hiên này.

"Nhị ca, tứ đệ tới đây ngồi xuống dùng trà, Phấn Điệp đi lấy trà tốt nhất ra đây." Dạ Hi phân phó nói. Đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Phấn Điệp.

"Tam đệ muội khách khí, chúng ta tới là có mấy vấn đề muốn hỏi tam đệ muội, không biết tam đệ muội có tiện hay không?" Quân Mặc Dực khách khí nói.

Dạ Hi nhíu mày, nàng không thân quen hai người này đi?

"Nói đi, có gì muốn hỏi, nếu như ta biết, nhất định sẽ nói cho nhị ca." Dạ Hi ra vẻ đại lượng nói. Dù sao người ta cũng đã tới cửa thỉnh giáo, không ngại học hỏi kẻ dưới rồi. Dù thế nào, nàng cũng nên cho bọn họ vài phần mặt mũi phải không.

Nghe vậy trong mắt Quân Mặc Dực lóe lên tia vui mừng, bởi vì bộ dáng Quân Mặc Dực vốn dĩ anh tuấn, vừa cười, có thể nói là mê hoặc một mảng lớn. Kỳ thật Quân Mặc Dực người ta thật sự không có ý tứ này, nhưng biểu tình này rơi vào mắt Quân Mặc Hiên chính là câu - dẫn, hơn nữa còn là ở trước mặt trượng phu là hắn mà quyến rũ nương tử nhà hắn.

Vì vậy, Quân Mặc Hiên ghen, cảm thấy Quân Mặc Dực càng ngày càng đáng ghét, Quân Mặc Dực này sống chết không biết xấu hổ lại cứ ở trong này không đi.

"Nếu tam đệ muội đã sảng khoái như vậy, có thể kiếm một chỗ để nói chuyện không?" Quân Mặc Dực tao nhã nói. Khí chất kia quả thật có phong phạm quân vương.

Dạ Hi nhíu mày, rốt cuộc Quân Mặc Dực muốn làm gì? "Được, mời nhị ca đi theo ta."

"Nương tử, ta đói bụng, ta muốn ăn cơm." Quân Mặc Hiên ủy khuất nói. Trong lòng lại mắng Quân Mặc Dực ngàn vạn lần, chết tiệt, nhìn chằm chằm nương tử hắn thì thôi đi, lại còn muốn đơn độc ở chung với nương tử nữa.

Ách, này... Hai bên trán Dạ Hi đổ mồ hôi, nhất thời có cảm giác bà mụ dắt theo tiểu hài tử đi lừa gạt. Trời ơi, tiểu tử này có thể không cần làm mất mặt vào thời điểm mấu chốt được không.

"Tiểu Mặc Mặc ngoan nha, nương tử đi một chút sẽ trở lại, nếu như chàng đói bụng thì kêu Phấn Điệp lấy cho chàng ăn." Nói xong, không để ý tới vẻ mặt tủi thân của Quân Mặc Hiên, xoay người rời đi.

Khóe miệng Quân Mặc Dực thủy chung vẫn giữ nụ cười thản nhiên, căn bản không đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

Sau khi Dạ Hi và Quân Mặc Dực đi khỏi, nơi này chỉ còn lại đám người Quân Mặc Hiên. Bởi vì Quân Mặc Việt còn đang ở đây, Quân Mặc Hiên cũng không thể đuổi theo Quân Mặc Dực, hắn sợ sẽ làm bại lộ thân phận. Dù sao Quân Mặc Dực cũng không phải là người dễ bị lừa như Quân Mặc Lâm.

"Ái chà, ngươi nói xem cô nam quả nữ bọn họ sẽ làm gì đây?" Vân Thanh Phong vui sướиɠ khi người gặp họa nói, nhìn như thuận miệng nói một chút, kỳ thực là nói cho người nào đó nghe.

"Để ta suy nghĩ một chút, Quân Mặc Dực có thể nào thú tính đại phát nhào vào Dạ Hi không? Hay là Hiên vương phi bị nhị hoàng tử anh tuấn mê hoặc, ôi chao, nguy, nguy, hai người này nhất định có kí©ɧ ŧìиɧ..." Vân Thanh Phong tiếp tục lầm bầm làu bàu nói.

Mà Quân Mặc Hiên ở một bên hận không thể gϊếŧ chết Vân Thanh Phong, cũng chỉ có thể giả ngu làm vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh, ngươi nói bậy, nương tử mới sẽ không thích nhị ca đâu? Nương tử nói, nương tử thích Hiên nhi nhất mà."

"Đó là nương tử nhà ngươi lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi, nhị hoàng tử phong lưu phóng khoáng, có tiền có thế, quan trọng là bộ dáng anh tuấn, khó đảm bảo Dạ Hi sẽ không bị mê hoặc." Vân Thanh Phong tiếp tục trêu đùa. Trong lòng lại ngầm kích động: Hừ, ai bảo ngươi vừa rồi bán đứng ta, ai bảo ngươi không cho ta trốn, hiện tại tốt rồi, phong thủy luân chuyển. Ta không làm ngươi tức chết, ta không phải Vân Thanh Phong.
« Chương TrướcChương Tiếp »