"Băng Ngưng, bên người Tuyết Ẩn ta không thể có kẻ yếu, không thể trở thành gánh nặng của ta :" Tuyết Ẩn thanh âm lạnh lẽo vang vọng ở rừng trúc đầy tuyết phủ :
Nàng không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc bảo hộ người nàng để ý, giống như Băng Ngưng vậy, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình đều không có, nếu có người để ý, chính là uy hϊếp đối với nàng
Nàng không phải nói Băng Ngưng trở thành trói buộc của nàng mà sẽ không cần nàng : Mà là hi vọng Băng Ngưng ít nhất có thể tự bảo vệ mình, để nàng có thời gian đi cứu :
Tương lai của nàng, sẽ không bình thường : Nàng muốn điều tra rõ chuyện mẫu thân năm xưa, muốn thay thân thể này đòi lại công đạo cho mẫu thân : Như vậy nàng chỉ có thể cường đại, mới có thể làm được :
Xà gia lớn như vậy, hơn nữa hiện tại đại phu nhân vẫn là nữ nhân Lam gia, muốn đối phố với nàng, cũng không dễ dàng : Còn có Xà Ngọc Kỷ, mắt thấy nàng muốn ngồi lên vị trí nhị hoàng tử phi, kia càng khó đối phó :
"Nô tì đã biết :" Băng Ngưng không nói thêm gì, tiểu thư nói đúng, từ khi nàng tỉnh lại, tự chữa chị cho nàng, nàng nên biết, hiện tại tiểu thư không phải là vật trong ao :
Hơn nữa phu nhân nói quá, tiểu thư bay ra chỗ này, sẽ trở thành một phượng hoàng chân chính, từ khi ngân mâu kia xuất hiện :
Cho nên khi nhìn đến thời điểm tiểu thư đôi mắt biến thành màu bạc, nàng không thấy là kỳ quái, ngược lại cảm thấy an ủi :
Mặc trang phục luyện võ màu đỏ Tuyết Ẩn, cùng mặc áo sơ mi Băng Ngưng, ở rừng trúc trong lúc đó không ngừng chạy , cho dù lạnh, mệt, nhưng bọn họ vẫn là kiên trì :
Bắc Huyền Thanh mũi chân nhẹ chút đứng tại đỉnh ngọn trúc, nhìn bóng dáng màu đỏ đang ra sức chạy, tựa hồ bên tai còn vang lại lời nói của Tuyết Ẩn vừa rồi :
"Bên người ta không thể có kẻ yếu :"
Nàng không phải là một phế vật sao? Một cái toàn năng phế tài, cho dù nỗ lực như vậy, lại còn là phế tài : Nhưng là lời nói này, hắn lại cảm thấy rung động :
Một cái toàn năng phế tài đối với nha hoàn của mình nói, bên người của ta không thể có kẻ yếu, kia là cái cảm giác gì, là rung động, hay vẫn là cười nhạo?
Bắc Huyền Thanh không khỏi thở dài, chỉ tiếc , không có sủng ái, cũng không phải thiên tài, bằng không hắn thực nguyện ý cưới nàng làm chính phi :
Chính là hắn không thể, thái tử mặt ngoài yếu đuối vô năng, thực tế đều không biết đang làm cái gì : Gần nhất phụ hoàng càng ngày càng nặng thị hắn , không thể không phòng a :
Tuyết Ẩn, thời điểm ta nên làm hoàng đế, nếu ngươi còn thú vị như bây giờ, ta đây liền lập ngươi làm hậu :
: : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : :
Tuyết Ẩn quơ quơ gậy trúc, Bắc Huyền Thanh, cũng không phải nhân vật đơn giản, hai chân đứng ở trên đỉnh mềm của cây trúc khiến nàng chú ý :
"Tiểu thư, như thế nào?" Băng Ngưng thở hổn hển, đuổi theo Tuyết Ẩn, thở phì phò hỏi :
"Không có việc gì, trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay như thế là được rồi , ngày mai ta sẽ dạy cho ngươi một ít võ phòng thân :" Nhìn chóp mũi vì lạnh mà đỏ bừng, không biết là do tuyết, hay vẫn là mồ hôi, quần áo đều bị ẩm ướt hết thảy :
Băng Ngưng gật đầu, hiện tại nàng không thấy lạnh như trước, tuy rằng không biết tiểu thư tại sao muốn dạy nàng võ phòng thân : Nhưng lời nói của tiểu thư, nàng đều sẽ nghe :
Đi ra ngoài chạy một hồi, Tuyết Ẩn trở lại trong phòng, lại ngồi xếp bằng ngồi xuống, tiếp tục nỗ lực ngưng tụ linh lực : Đây là thói quen kiếp trước của nàng :
"Cốc cốc :" Tiếng đập cửa vang lên :
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của tiểu tư:" nhị tiểu thư, nhị hoàng tử mời ngài đi thành tây thưởng mai :"
Tuyết Ẩn mở hai mắt, từng đợt từng đợt ánh mặt trời i tiến vào, "Đã biết, ta rửa mặt chải đầu liền đi qua :"
"Vâng : Nhị hoàng tử ở cửa cửa chờ tiểu thư :" Tiểu tư trả lời liền lui :