Chương 9: Vào Núi Tìm Lương Thực

“Võ tử, đệ ngày mai vào núi sao?”

“ n. Hôm nay không thu hoạch được gì, ngày mai lại vào núi nhìn xem, sắp đến mùa thu hoạch rồi. Ngoài ruộng, vài ngày nữa sẽ rất bận rộn nhiều việc, sẽ không có thời gian đi. Chờ đến mùa đông đi con mồi sẽ không còn. Hiện tại chuẩn bị bắt con mồi trở về, cố gắng tích cóp chút tiền, mùa đông năm nay trải qua cũng tốt hơn.”

“Ta ngày mai cũng muốn đi lên núi.”

Người xưa nói rất đúng, dựa núi ăn núi, cũng nên đi nhìn xem có thể hay không ở trong núi có đồ ăn.

“Tỷ, ngươi bệnh mới khỏi, vẫn là chờ mấy ngày nữa lại đi. Trong núi nhiều thú dữ, một mình đệ đi thì tốt rồi.” Lâm Võ không suy nghĩ trực tiếp phản đối.

Trong nhà cũng không còn nhiều thứ để ăn, Lâm Diệp Nhi kiên định muốn lên núi xem xét tình hình.

“Ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, lại nói còn không phải có đệ ở một bên bảo vệ sao. Ngươi cũng nói, hiện tại phải cố gắng tích cóp chút tiền, nếu không mùa đông sẽ rất khó khăn. Ta muốn lên núi, là để nhìn xem có thể hái chút rau dại hay không."

Mỗi năm mùa đông, đều là thời kì gian nan của bất kì nhà nào. Thời tiết quá lạnh, làm không được cái gì sống, ăn cũng là ăn không đủ no, thời kì khắc nghiệt, đói khổ dưới cái lạnh lẽo, thường xuyên có thể nghe được nhà ai có người đói chết hoặc là đông chết.

Lâm Võ vẫn không đồng ý, nhưng trong giọng nói có chút buông lỏng, “Hiện tại không có rau dại, căn bản rau dại đều bị hái hết.”

“Đi tìm xem, còn hơn là nằm dài ở nhà .”

Lâm Võ thấy tỷ tỷ kiên trì, cũng biết nàng lo lắng. Sinh bệnh mấy ngày nay, đã tiêu gần hết số tiền tích được lúc trước, nếu lại không kiếm ít tiền, mùa đông năm nay liền khổ sở.

Lâm Võ bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, “ Vậy được. Nhưng khi vào trong núi, tỷ phải nghe lời đệ, cũng không thể chạy loạn.”

“Ta bảo đảm.” Lâm Diệp Nhi thật nhanh đảm bảo, sợ hắn đổi ý lập tức nói, “Tỷ tuyệt đối sẽ không tạo phiền phức cho đệ.”

“Muội cũng muốn đi.” Tiểu Đoàn Đoàn la hét.



Tiểu gia hỏa hiện tại thực dính Lâm Diệp Nhi, Tiểu Đoàn Đoàn bây giờ còn nhỏ, để nàng một mình ở nhà, hai người cũng không yên tâm, cũng đồng ý đem nàng theo.

Ăn xong bữa cơm này, tuy nói không phải thịt cá, ba người lại ăn thư thái. Cơm nước xong,

dọn dẹp lại một chút, lại chuẩn bị đồ đạc lên núi, ba người sớm lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Tiểu Đoàn Đoàn lôi kéo Lâm Diệp Nhi, đem nàng từ trong mộng đánh thức. Sáng sớm mấy người ăn qua loa một chút bánh bao đen, sau đó bọc sáu cái bánh bao đen lại, mang theo một chút nước, chuẩn bị chút nước và bánh bao, coi như cơm trưa. Đem công cụ đã chuẩn bị tốt tối hôm qua mang lên, nhờ ánh trăng đi về phía rừng rậm.

Trời còn chưa sáng, mọi thứ như được bao phủ một tầng sương, hơi nước mênh mông, mang theo một tia không rõ ràng mờ ảo. Ba người đi vào núi, chân trời mới dần dần có tia sáng, ánh sáng bắt đầu lan tràn, xua đi sương mù mênh mông.

Lâm Diệp Nhi quay đầu liếc mắt một cái sơn thôn ở nơi xa, khói bếp lượn lờ, đám sương dần tán, thôn trang như ẩn như hiện, bốn phía vờn quanh thanh sơn, ở giữa là nông trại, ruộng tốt, dưới tia nắng ban mai, nghiễm nhiên trở thành một bức hoạ sơn thủy tuyệt mĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Diệp Nhi xem ngây người. Bức họa này, rất lâu sau đó, Lâm Diệp Nhi đều chưa từng quên mất, vẫn luôn giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi đang xem cái gì?”

Tiểu Đoàn Đoàn lên tiếng kéo suy nghĩ nàng về, Lâm Diệp Nhi thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”

Tỷ muội hai người đều không thông thạo đường núi, Lâm Võ dặn dò nói: "Sau khi vào núi, hai người tận lực theo sát đệ."

Lâm Võ tận lực lựa chọn con đường tốt nhất.

“Đã biết, ca ca.” Tiểu Đoàn Đoàn vui vẻ đáp lời.

Trên núi không có đường, đều là theo cảm tính mà đi. Lâm Diệp Nhi vốn định nhìn xem có thể hay không tìm chút rau dại linh tinh, phát hiện đúng như lời Lâm Võ nói, đã sớm bị thôn dân lân cận hái hết.

Ba người đi một buổi sáng, không có thu hoạch được gì, trong nhà lại không có gì ăn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lại thâm nhập sâu trong núi, nếu lại tìm không thấy, chỉ có thể trở về.