Chương 42: Buôn Bán Lớn

"Không bán, bữa nay đổi sang thứ khác." Lâm Diệp Nhi cười nói.

Bà khó hiểu hỏi: "Bán hạt dẻ không phải bán rất tốt sao, mấy ngày nay còn có rất nhiều người đến hỏi mua đó."

Trong không gian của nàng có rất nhiều hạt dẻ, nhưng là không thể lấy ra để bán, cái này giống như trong nhà có núi vàng núi bạc, lại không thể dùng, đúng là trên thế gian này không có ai bi ai như nàng, đúng thật là đủ đắng lòng . (╥﹏╥)

Lâm Diệp Nhi cười cười, không có trả lời, kỳ thật tâm đang nhỏ máu.

Bà bà nhìn các nàng lấy ra đồ ăn, đã nghe được một mùi hương ngào ngạt, tò mò hỏi thăm, "bé con, hôm nay các ngươi bán cái gì? Thật là thơm nha?"

Lâm Diệp Nhi lấy ra một bắp đồ chua, cắt nhỏ thành từng miếng, đặt lên bàn để mọi người dùng thử.

"Đây là đồ chua, một loại thức ăn. Nhắm rượu, ăn với cơm làm món khai vị. Bà bà, người nếm thử." Lâm Diệp Nhi gắp một miếng đưa cho bà bà.

Bà bà ăn xong, đôi mắt đều sáng, nói với Lâm Diệp Nhi: "Ăn ngon, lão bà tử còn chưa ăn qua món nào ngon như vậy. Diệp Nhi, các ngươi có tay nghề, không tồi không tồi."

Người mua qua hạt dẻ hiển nhiên đều biết tỷ đệ ba người các nàng, thấy nàng lại lấy ra món mới mẻ liền chạy lại xem, không ít người qua ăn thử đồ chua, đều cảm thấy hương vị thực ngon.

Rất nhiều người sợ món chua mới lạ này lại giống như hạt dẻ lần trước, thoáng cái hết, cho nên những gia đình giàu có, mua không ít. Còn chưa qua nửa ngày, nửa lu đồ chua của nàng mang đến đã bán hết.



Có người không mua được, trực tiếp la hét: "Tiểu cô nương, đồ chua còn hay không?"

Hiện tại người thích ăn cái mới mẻ, lại nói món chua hương vị thật sự ngon, giá cả cũng rẻ hơn so với hạt dẻ, mua tự nhiên nhiều.

"Các ngươi chờ một lát, đồ chua đang trên đường đưa đến đây.”

Sau khi bán được một lúc, Lâm Diệp Nhi phát hiện đại đa số người mua đều là năm bắp, mười bắp, hôm nay nàng mang lại đây nửa lu, nói giống như rất nhiều, kỳ thật có vẻ là không nhiều cho lắm.

Lâm Diệp Nhi thấy thế này, đã sớm kêu Lâm Võ trở về đem đồ chua còn lại trong nhà đều mang lên hết.

Những người đó cũng không chờ lâu, Lâm Võ vội vàng đẩy một chiếc xe bò lại, người vây quanh trước sạp nhanh chóng tránh ra, nhìn hai lu lớn tràn đầy đồ chua, nên không lo lắng sẽ mua không được.

"Cho ta mười cái."

"Ta muốn hai mươi cái."

............

Một người bao, một người lấy tiền, phân công rõ ràng, Lâm Võ thì đưa hàng cho khách, lại đưa hạt dẻ mới tìm được gần đây đưa đến phủ huyện lệnh.

Nhìn Diệp Nhi bán không kịp , nhóm tiểu thương chung quanh nhìn đỏ cả mắt, cũng may bọn họ bán hàng loại khác, bằng không trong lòng càng thêm không dễ chịu.



Bán gần hết, Lâm Diệp Nhi phân cho tiểu thương chung quanh một ít. Những người đó được lời, trên mặt đều là ý cười.

Biết đồ chua sẽ được hoan nghênh, những thật ra, nằm ngoài dự kiến ban đầu của Lâm Diệp Nhi, càng không nghĩ tới trong vòng một ngày bán được cả hai lu lớn đồ chua.

"Ngày mai ta thu mua nhiều cải trắng một chút."

Món chua này lại bán nhiều hơn so với hạt dẻ.

Lâm Diệp Nhi chú ý tới Lâm Võ thất thần, "Tiểu Võ, làm sao vậy?"

Lâm Võ phục hồi tinh thần lại, thanh âm có chút đê mê, "Tỷ tỷ, về sau nếu đưa hàng đến phủ huyện lệnh, tỷ ngàn vạn đừng đi."

Lâm Diệp Nhi khẩn trương hỏi, "Có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

Lâm Võ mày nhíu chặt, hơi trầm ngâm một lát, tựa hồ đang châm chước nên mở miệng như thế nào, "Trong phủ huyện lệnh giống như có gì đó không sạch sẽ."

A?!

Lâm Diệp Nhi sửng sốt, nghĩ tới ngày ấy đưa hàng, nhìn thấy phía trên phủ lại có hắc khí lơ lửng. Nàng có thể nhìn thấy, Lâm Võ cũng thấy được, mà có vẻ như chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn thấy. Như vậy xem ra người uống qua nước linh tuyền, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy.