Chương 37: Ai Là Bạch Nhãn Lang

Lâm thị vừa nghe lời này lửa giận lại bùng lên, nhưng không dám nổi khùng với Lâm Diệp Nhi, trực tiếp gào thét với hương thân vay xem: "Các ngươi nhìn xem, tỷ đệ bọn chúng thật đại nghịch bất đạo lại muốn đuổi chúng ta đi ra ngoài. Chúng ta tốt xấu cũng là thúc thúc thẩm thẩm của các nàng, dù không tốt với chúng ta thì thôi, nhưng hành vi đuổi người như thế này, chỉ sợ là những kẻ lòng lang dạ sói mới làm ra được."

Người chung quanh đều không đáp lời, chỉ im lặng nghe nàng gào.

"Đại ca đại tẩu sau khi chết, nếu không phải chúng ta giúp đỡ, cho bọn hắn ăn uống, thì chúng đã sớm chết đói. Hiện tại các ngươi nhìn xem, chúng đối đãi như thế nào với chúng ta. Tỷ đệ các người là một đám bạch nhãn lang. Ta nuôi mèo nuôi chó chúng còn biết vẫy đuôi với ân nhân. Còn ba cái loại bạch nhãn lang chỉ muốn gϊếŧ chúng ta a."

Lâm Võ tức giận đến mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, cha mẹ sau khi chết, bọn họ ỷ vào thân phận trưởng bối, khi dễ bọn họ trẻ người non dạ, cuỗm hết tiền bạc của cải trong nhà, sai sử huynh muội làm việc. Hắn lên núi săn thú, con mồi ít nhiều đều bị bọn họ lấy đi, hiện tại thế nhưng còn có mặt mũi nói, có công dưỡng dục bọn họ.

Lâm Võ bị sự vô sỉ của Lâm thị làm tức đến mắt bốc hỏa khí, "Ngươi im miệng cho ta."

Lâm Diệp Nhi giữ chặt Lâm Võ, loại sự tình cãi nhau này nam nhân khó mà chen vào, nàng thì lại không cố kỵ nhiều như vậy, "Nhị thẩm, năm đó cha mẹ ta sau khi chết, trong nhà có hơn mười lượng bạc, bị các người bảo quản. Hiện tại chúng ta đã trưởng thành, cũng không sợ bị người khác trộm, hai người có phải hay không nên trả lại cho tỷ đệ chúng ta."

Lâm nhị thúc cùng Lâm thị vừa nghe, ánh mắt lập loè, vội phủ nhận, "Tiền bạc gì, ngươi nói bậy gì đó. Chúng ta trước nay chưa thấy qua mười lượng nào."

"Nhị thúc, Nhị thẩm, các ngươi nói lời này, không sợ cha mẹ ta đi tìm các ngươi sao." Lâm Diệp Nhi híp mắt, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm bọn họ.

"Chúng ta, chúng ta không có làm chuyện trái với lương tâm, sợ cái gì." Lâm thị đánh chết cũng không thừa nhận, nàng đã có chủ ý, cắn chết cũng không thừa nhận, xem bọn nhóc này có thể làm gì.



Mười lăm lượng bạc kia đã vào túi của nàng, muốn lấy, nằm mơ đi.

Lâm Diệp Nhi không có đáp lại, mà dùng vẻ mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm Lâm thị cười, nụ cười kia càng làm lòng Lâm thị thêm căng thẳng, bồn chồn.

Người chung quanh cũng lần đầu tiên nghe việc này, cũng là do tỷ đệ Lâm gia nói ra, bọn họ biết tính cách trung thực của ba tỷ đệ bọn họ, tự nhiên cũng đã tin bảy tám phần. Hiện tại nhìn thấy biểu tình của vợ chồng Lâm thị, rõ ràng có chút chột dạ, càng thêm khẳng định việc này, trong lòng càng thêm khinh thường đôi phu thê này.

Mọi người bắt đầu lén lút nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn vợ chồng Lâm thị tràn đầy khinh thường, làm mặt họ nóng lên. Bọn họ đều là người sĩ diện, cũng không muốn ở đây để cho người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói mấy câu tàn nhẫn với tỷ đệ Lâm gia liền bỏ đi.

"Đồ tiểu tử thối Lâm Võ, về sau xảy ra chuyện gì đừng hòng tìm ta giúp đỡ."

Này cũng thật đủ vô sỉ nhà, trước nay nhà bọn họ thiếu sức lao động, đều lôi kéo Lâm Võ cùng nguyên chủ Lâm Diệp Nhi giúp đỡ bọn họ làm việc. Chờ đến khi huynh muội Lâm gia muốn nhờ giúp thay đổi mái nhà tranh, thì ngay cả nhấc tay cũng không chịu, còn không biết xấu hổ nói hỗ trợ, cũng không biết trước giờ là ai giúp ai.

Sau khi Lâm thị bỏ đi rồi, người xem náo nhiệt cũng tan dần, bất quá hầu hết trong lòng mọi người đối với nha đầu Lâm Diệp Nhi này đều đã thay đổi, trước kia yếu đuối không hé răng, đột nhiên trở nên hung hãn như vậy, nói không giật mình đó là giả.

Bên cạnh một vị tiểu phụ nhân nói lời thấm thía với ba người các nàng: "Các ngươi về sau đừng kết giao với những người không đáng tin như vậy nữa, đừng để vô duyên vô cớ làm hỏng thanh danh của mình."