Chương 27: Cây Mía Dại

Lâm Diệp Nhi chiết một cây mía, phi thường thanh thúy, một vị ngọt từ trong thân cây tràn ra.

Cây mía sẽ thu hoạch vào mùa đông, hiện tại mới vào thu, vị ngọt không bằng mùa đông, nhưng đó không phải là vấn đề khi ở không gian. Ở hiện đại, trong nhà nàng cũng chỉ có vài cây mía, nhưng cũng biết cách gieo trồng như thế nào.

Lâm Diệp Nhi hưng phấn rút cây mía, đem nhổ hết toàn bộ để vào không gian, chờ sau khi trở về lập tức gieo trồng trong không gian.

Chờ đến Lâm Diệp Nhi đem một mảnh nhỏ cây mía toàn bộ để vào không gian, mới phát hiện trời đã ngả chiều.

Lâm Diệp Nhi nhịn lớn nhỏ bạch lang vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng nói: "Ta phải đi về."

Lớn nhỏ bạch lang không có đi, ngược lại đi ở đằng trước vì Lâm Diệp Nhi mở đường, Lâm Diệp Nhi đi theo chúng nó là lộ trình ngắn nhất, mặc kệ quãng đường ngắn bọn họ dù cố gắng đi nhanh hơn nữa, chờ Lâm Diệp Nhi xuống núi, sắc trời đã đen.

Lâm Diệp Nhi phất phất tay với lớn nhỏ bạch lang, "Các ngươi mau trở về."

Lớn nhỏ bạch lang ngao ô một tiếng, hai thân ảnh màu trắng biến mất trong màn đêm. Lớn nhỏ bạch lang mới vừa không đi bao lâu, Lâm Diệp Nhi mơ hồ nhìn bên bờ ruộng xuất hiện một cao một thấp đi gần đến đây, kìa còn không phải là huynh muội Lâm Võ.

Lâm Diệp Nhi nhanh chóng từ trong không gian lấy ra con mồi, là lớn nhỏ bạch lang đưa cho nàng, thuận tiện lại cầm vài ba cây mía ra. Chờ hai người đến gần cũng vừa thấy Lâm Diệp Nhi.

Tiểu Đoàn Đoàn vọt đi lên, thân mật ôm chặt đùi nàng, "Tỷ tỷ."

Lâm Võ cũng đi lên trước, hai người nhìn Lâm Diệp Nhi bình an không có việc gì, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Thực xin lỗi, để các ngươi lo lắng." Lâm Diệp Nhi có chút áy náy, làm hai đứa nhỏ phải lo lắng cho mình, nhìn trong mắt hai người không hề che giấu quan tâm cùng lo lắng, trong lòng tràn ra một dòng nước ấm.

Lâm Võ tiếp nhận con mồi trong tay nàng, Tiểu Đoàn Đoàn nhìn mấy con gà rừng, vui vẻ vỗ tay, "Tỷ tỷ thật lợi hại."



Lâm Diệp Nhi một tay bế Tiểu Đoàn Đoàn lên, hôn bẹp lên khuôn mặt nhỏ, "Chúng ta về nhà."

Tỷ đệ ba người lại một lần nữa trên đỉnh đầu trời đầy sao cùng trở về nhà, vừa về đến nơi, Lâm Võ tiến vào phòng bếp đem đồ ăn đã hâm nóng bưng lên bàn.

Lâm Diệp Nhi nhìn đồ ăn hoàn toàn không hề được động đến, hai mắt lại nóng lên, "Các ngươi lần sau không cần chờ tỷ."

"Tỷ, cái này sao được. Tỷ mệt nhọc ở bên ngoài, chúng ta như thế nào có thể ăn trước." Lâm Võ không tán đồng nói.

Lâm Diệp Nhi áy náy mà nói với Lâm Võ, "Hôm nay làm cho hai người lo lắng rồi."

"Tỷ, lần sau cũng không thể xuống núi muộn như vậy. Buổi tối trong núi hổ báo rất nhiều, rất nguy hiểm." Lâm Võ lại dùng bộ dáng tiểu đại nhân dặn dò.

" n, tỷ tỷ đã biết, về sau nhất định chú ý. Đúng rồi, nói cho các ngươi một tin tức tốt. Ta ở trong núi tìm được một mảnh cây hạt dẻ."

"Thật vậy chăng?" Tiểu Đoàn Đoàn đôi mắt đều sáng.

Lâm Võ cũng lộ ra tươi cười, ánh mắt vui mừng nhìn về phía Lâm Diệp Nhi.

Tiền bán hạt dẻ bọn họ lần trước, tổng cộng kiếm lời hơn năm lượng bạc, cũng coi như là khoản tài sản không nhỏ, đây là xô vàng đầu tiên nàng kiếm được ở thời đại này.

Lâm Diệp Nhi nghĩ đến cây mía, vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta hôm nay lại tìm được một thứ tốt nữa."

Lâm Diệp Nhi hưng phấn đặt cây mía lên trên bàn, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc hai người huynh muội Lâm Võ đều hướng về phía nàng, cao hứng nói: "Thứ này chính là bảo bối mà hôm nay ta phát hiện ra."

"Đây là cái gì?" Nhìn giống như tre trúc, nhìn không ra nơi nào đặc biệt.