Chương 17: Ngáng Chân

Một đám người duỗi dài cổ chờ, nhìn chén canh nấm thái hành đưa sang, mùi hương càng thêm dày đặc. Thôn dân xem náo nhiệt đều bị mùi thơm làm cho bụng đói cồn cào, không ít người liếʍ miệng, muốn nếm thử hương vị.

Lâm Diệp Nhi làm trò trước mặt mọi người uống một hớp lớn, tư thế không có chuyện việc gì, "Không có ai muốn nếm thử sao?"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không có người nào dám tiến lên, đợi nửa ngày, thấy Lâm Diệp Nhi còn hoàn hảo không có việc gì đứng ở nơi đó, có người thèm ăn gan lớn đứng dậy.

"Cho ta một ngụm nếm thử." Ngưu đại thúc cùng ở cuối thôn đứng dậy, tiếp nhận chén canh Lâm Diệp Nhi đưa qua, uống một ngụm, đôi mắt sáng lên tức khắc.

"Rất được, uống quá ngon." Ngưu đại thúc lập tức lại uống một hớp lớn.

Có một người dám nếm thử, lập tức có người đi theo, rất nhiều người nếm, đều liên tục tán thưởng. Lần này làm tất cả mọi người tò mò canh nấm có bao nhiêu ngon.

Người không dám nếm thử vẻ mặt đều tiếc nuối, sôi nổi nhìn về phía Lâm Diệp Nhi.

Lâm Diệp Nhi đem chỗ canh nấm còn lại chia đều cho bọn họ.

Hiện tại không cần nhiều lời, thôn dân ở đây đều tin nấm không có độc.

Lâm thị lại không thuận theo không buông tha, "Hiện tại không có việc gì, không đại biểu về sau không có việc gì. Sợ không tới một đêm, sẽ chết người."

Lời này vừa tuôn ra, nhiều người uống canh nấm sắc mặt biến đổi, có người lập tức vẻ mặt đưa đám, sôi nổi gia nhập trận doanh Lâm thị, một đám chỉ thẳng mặt Lâm Diệp Nhi mà mắng.

Lí chính thúc nhìn các hán tử hét lớn một tiếng, "Đều câm miệng cho ta. Các ngươi tự quản lão bà của mình đi."

Lúc này, đại phu duy nhất trong thôn, được người mời tới. Người đến là một người khoảng năm mươi, lão già tóc trắng được người nâng chậm rãi tiến vào sân.



Lí chính thấy ông ta tới, lập tức nói, "Lão lý, ngài đến rồi. Ngài hay xem giúp Nhị hổ tử cũng mọi người một chút."

Lý đại phu xem mạch vài người, lại sai người đưa chén canh qua, bên trong còn có một chút nước canh, dùng ngân châm thử một chút, không có đổi màu.

"Không có việc gì, Lâm gia nha đầu thương thế trước kia đã bình phục rất tốt." Lão Lý đại phu thu ngân châm lại.

Lâm thị thấy hắn không nói đến nhị Hổ Tử, sắc mặt không vui, la hét nói: "Nhị Hổ Tử nhà chúng ta đâu?"

Lý đại phu nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, rất tốt."

Sao có thể không có việc gì! Lâm thị trong lòng hung ác, lại ở trên eo nhị Hổ Tử hung hăng nhéo, nhị Hổ Tử tránh không thoát ôm ấp của mẫu thân, oa oa kêu to.

"Sao không có việc gì, không có việc gì mà Hổ Tử sẽ khóc lớn sao? Lý đại phu, ngươi đừng có bao che người khác." Lâm thị ám chỉ.

Lý đại phu nghe xong, tức khắc nổi giận, sắc mặt hơi trầm xuống, "Không tin, ngươi tự mình đến trấn trên nhìn lại."

Lâm thị thấy Lý đại phu sinh khí, vội vàng nhận lỗi, tay mới vừa buông lỏng, nhị Hổ Tử không bị kiềm chế tức khắc chạy ra khỏi lòng ả, xoa eo, trong miệng còn ồn ào: "Nương, nương làm gì vẫn luôn véo ta, đau chết mất."

Mọi người đi qua nhìn, thấy một vệt sưng đỏ vì bị nhéo, ánh mắt một đám người mang theo khinh thường nhìn về phía Lâm thị. Sắc mặt Lâm thị tức khắc trở nên rất khó coi, hận không thể một phát đập nát cái miệng tiểu tử thối.

Lâm Diệp Nhi cười nói: "Nha, nhị thẩm ngươi đối với độc đinh Lâm gia cũng thật tốt nha. Ngươi vẫn nên trông chừng thật kỹ Hổ Tử nhà thẩm, nếu chạy đến trong phòng nhà người khác, có một số việc nói không rõ ràng. Có va chạm cái gì thì sợ rằng không bồi thường nổi."

Nếu trưởng bối không giống trưởng bối, nàng cũng không cần thiết phải tôn trọng, một câu nói, đã làm Lâm thị đứng đối lập với mọi người.