Chương 15: Phiền Toái Tìm Tới Cửa

Về đến nhà, Lâm Diệp Nhi nấu một nồi nước ấm, chờ Lâm Võ trở về sẽ có nước ấm tắm. Lâm Diệp Nhi nghĩ đến ngày hôm qua ở suối nhỏ thấy có một ít hành, trong nhà lại có hai quả trứng gà, buổi tối vừa lúc có thể làm món trứng thái hành.

"Tiểu Đoàn Đoàn, muội ở nhà trông nước, tỷ tỷ đi ra ngoài kiếm ít đồ ăn."

Tiểu Đoàn Đoàn muốn đi theo, nhưng nhìn nồi nước đang nấu, cuối cùng nghe lời ngồi xuống trông lửa.

Suối nhỏ cách đó không xa có hành mọc hoang. Đồ ăn có thêm hành, sẽ rất thơm. Lâm Diệp Nhi hái được một lúc, sau đó nhanh tay đào một gốc để vào không gian, liền đi trở về. Còn chưa đến gần, đã nghe được thanh âm, thanh âm từ trong sân nhà truyền ra.

Đến gần, nhìn thấy một đám người đứng trước cửa, bên trong thanh âm bén nhọn của Nhị thẩm vang lên rất rõ ràng.

Người trong thôn nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, nhanh chóng tách ra để nàng vào, trong viện Nhị thẩm một tay chống nạnh, ngón tay chỉ Tiểu Đoàn Đoàn, trong miệng toàn lời không sạch sẽ.

"Ngươi tuổi còn nhỏ sao có thể tàn nhẫn như vậy, muốn đem nhị Hổ Tử độc chết, nhị Hổ Tử cũng là đệ đệ ngươi, ngươi tại sao ngoan độc như thế. Các vị hương thân, các ngươi nhìn xem, đồ ăn có độc, nàng đây là muốn hại chết nhi tử ngoan của ta."

Tiểu Đoàn Đoàn nước mắt tuôn như suối, nghẹn ngào nói: "Không có độc, không có độc."

"Ngươi tên ngốc này, tại sao không có độc. Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo theo Hổ Tử nhà chúng ta. Đồ ngốc nhà ngươi khẳng định sẽ không làm như vậy, nhất định là có người dạy. Nói, là ai dạy ngươi làm như vậy?"

Tiểu Đoàn Đoàn bị bộ dáng hung thần ác sát của nhị thẩm dọa sợ, Lâm thị một phen xách vạt áo nàng, đem toàn bộ thân người nho nhỏ nàng nhắc lên, giống như nhắc một con gà con, trái ném phải quăng. Vạt áo thít chặt vào cổ làm nàng thở không nổi, Lâm thị làm như không thấy.

Người chung quanh ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai dám tiến lên hỗ trợ.



"Ngươi đang làm cái quái gì đó!" Một đạo thanh âm phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Lâm Diệp Nhi xông lên phía trước, đoạt lấy Tiểu Đoàn Đoàn từ trong tay Lâm thị, Lâm thị không kịp phản ứng lảo đảo ngã trên mặt đất.

Lâm thị bị té ngã đau mông, nhìn Lâm Diệp Nhi, tức giận bùng lên, ngón tay chỉ vào Lâm Diệp Nhi, "Các ngươi nhìn xem, nhìn xem, thân làm tiểu bối, thế nhưng lại đánh trưởng bối. Này còn có thiên lý hay không a!"

Lâm thị ngồi dưới đất la lối khóc lóc, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Lâm thị nháo đến càng thêm hăng say, khóc kêu Lâm Diệp Nhi bất hiếu, không tôn trọng trưởng bối, ẩu đả trưởng bối.

Lâm Diệp Nhi từ đầu đến cuối tùy ý ả ở nơi đó làm loạn, toàn bộ tinh thần đặt trên người Tiểu Đoàn Đoàn. Tiểu gia hỏa tựa hồ bị nhị thẩm dọa sợ, núp trong lòng ngực nàng, tay nhỏ gắt gao túm vạt áo, khuôn mặt nộn nộn nhỏ tràn đầy nước mắt.

"Đoàn Đoàn, nói cho tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Đoàn Đoàn nghẹn ngào nói, thanh âm đứt quãng, "Nhị Hổ Tử hư, ăn vụng thực ăn." Tiểu Đoàn Đoàn chỉ vào chỗ nấm rơi đầy xuống mặt đất.

Lâm thị vừa nghe, lập tức nhảy dựng lên, "Loại đồ ăn có độc, Hổ Tử nhà chúng ta sao có thể ăn, nhất định có người xui khiến hắn ăn. Nhị Hổ Tử nếu có chuyện gì, ta nhất định phải đem các ngươi đến quan phủ, các ngươi phải đền mạng cho hắn."

Lâm Diệp Nhi nhẹ nhàng vỗ về tiểu gia hỏa, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Lâm thị, "Nhị thẩm nói muốn báo quan, ta đây cũng muốn báo quan. Là có người, có ý định mưu sát, vừa lúc cũng có thể tìm hiểu một chút việc ta bị đẩy xuống nước là như thế nào."

Lâm thị bị nàng nhìn với ánh mắt lạnh lùng làm cho chột dạ, "Báo quan thì báo quan." Thanh âm rõ ràng so với vừa nãy suy yếu hơn rất nhiều.