Linh hồn bị thương, không phải chuyện đùa.
Dạ Thất Thất biết rõ trong đó có hại, nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi
truyền linh lực bản thân cho Hỏa Kỳ Vân, giúp hắn củng cố linh hồn bị thiếu, hết sức cố gắng giúp giảm tổn thương của hắn đến mức thấp nhất, mà nàng cũng thực sự làm được.
Nhưng nàng lại tuyệt đối không nghĩ tới, Dạ Vi mà nàng chưa từng để vào mắt lại vào lúc này đâm nàng một dao!
Hao hết linh lực Dạ Thất Thất sa vào chiều sâu đang hôn mê, thân thể triệt để mất đi ý thức.
Linh hồn bồng bềnh trôi ở địa phương hắc ám, làm cho nàng có loại cảm giác trở lại đoạn thời gian linh hồn lơ lửng năm trăm năm trước kia, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, linh hồn của mình rơi vào một trạng thái phi thường suy yếu, tựa như một đứa trẻ mới sinh, một trận gió có khả năng làm tiêu tán linh hồn của nàng.
Này... Đây là địa phương nào? Nàng muốn rời khỏi đây, nhất định phải rời đi!
Linh hồn suy yếu, làm cho đáy lòng nàng dâng lên một sự sợ hãi trước nay chưa có, nàng khẩn cấp muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi địa phương làm cho nàng sợ hãi và bất an này.
Nhưng nàng lại không làm được cái gì, linh hồn của nàng giống như bị nhốt ở địa phương này, nàng dùng hết mọi biện pháp cũng không thể rời đi.
Đột nhiên, trong đầu nàng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, lúc nàng thống khổ khó chịu, đột nhiên trông thấy một đường kim tuyến như ẩn như hiện trôi qua trước mắt, nàng không chút nghĩ ngợi bắt lấy đường kim tuyến kia, linh hồn liền không bị khống chế bay đi...
Cùng lúc đó, trên núi Hắc Vụ trong một gian phòng bỏ hoang.
Dạ Thất Thất bị thô lỗ vứt xuống giường trải rơm, bên cạnh là vài gương mặt nam nhân tràn đầy dục hỏa.
Trong đó nam nhân đầu trọc vung tay lên đuổi hết người sang một bên, chốc lát cởi y phục trên người mình xuống, toàn thân trần trụi, mặt mũi tràn đầy nụ cười dâʍ đãиɠ đi đến bên cạnh Dạ Thất Thất, tay còn chưa đυ.ng phải tà áo của nàng, liền bị cắt đứt.
"Nghe nói Lăng Vân Tiêu đưa nữ nhân đến, người đâu?" Cửa bị một cước đạp nát, một đạo bóng dáng mập lùn đi tới, giọng ra lệnh lớn tiếng nói.
Nhìn thấy người tới, đầu trọc vội vàng nhường vị trí lại, thuận tay nhặt lên bộ y phục che hạ thân, mở miệng rộng lộ ra một hàm răng ố vàng nịnh nọt nói, "Tam gia, ngài thỉnh, mời ngài trước..."
"Uh, coi như tiểu tử ngươi thức thời." Người gọi là tam gia chính là Huyết Tàm Tam đương gia núi Hắc Vụ, hắn trời sinh tính cυồиɠ ɖâʍ, ham nữ sắc, điều này có quan hệ tới công pháp tu luyện, ngày hôm nay tu vi Thiên giai trung kỳ của
hắn, chính là ở trên tay hủy vô số nữ tử.
"Tam gia ngài từ từ hưởng dụng, chúng tiểu nhân lui xuống trước ..." Đầu trọc biết rõ thủ đoạn vị tam gia này, cũng không dám không muốn sống tranh nữ nhân cùng hắn, muốn nữ nhân lại tìm người khác là được, không đáng vì thế ném tính mạng đi.
Huyết Tàm nhìn tỉnh Dạ Thất Thất hôn mê trên giường, nhướng mày, nhìn về phía đầu trọc, "Tại sao lại nửa chết nửa sống? Ngươi, đi qua cứu nàng tỉnh." Nữ nhân nửa chết nửa sống chơi có ý tứ gì? Hắn thích xem bộ dáng nữ nhân ở dưới người hắn giãy giụa cầu xin tha thứ, nếu không giống như cá chết ai có hứng thú?
Tên nam nhân bên cạnh đầu trọc bị gọi đi đến bên cạnh Dạ Thất Thất, đang muốn tát nàng vài bạt tay để làm nàng tỉnh, còn chưa kịp đυ.ng đến nàng liền bị một đạo kim quang đánh bay.
"A - -" Sau khi hét thảm một tiếng, liền hóa thành một đống bụi đen, hài cốt không còn.
Đám người Đầu trọc mắt lộ ý sợ hãi, rối rít lui về phía sau, không dám đến gần Dạ Thất Thất, chỉ có Huyết Tàm mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn nàng, hào hứng tràn trề đi lên trước, có khiêu chiến mới khó khăn, hắn thích nhất ngoạn trò chơi như vậy.
"Tất cả không cần rời đi, hôm nay tâm tình tam gia tốt, đợi lát nữa tam gia chơi sảng khoải liền thưởng con nhóc này cho các ngươi vui vẻ a vui vẻ a..."
Nói, trong tay Huyết Tàm trống rỗng xuất hiện một cái quạt lông toàn thân máu đỏ, quạt lông kia thật giống như sống, toàn thân lộ ra một tà khí, hắn dùng quạt lông kia công kích Dạ Thất Thất, kim quang quanh người Dạ Thất Thất theo công kích của quạt lông từ từ yếu đi, cuối cùng giống như bọt khí, bùm một tiếng biến mất.
"Có khiêu chiến. chơi mỹ nữ mới có hương vị... Cạc cạc..." Huyết Tàm phát ra một trận tiếng cười dâʍ đãиɠ chói tai, thân thể run lên, y phục trên người hóa thành mảnh vụn, toàn thân trần trụi bổ nhào về phía Dạ Thất Thất...