Chương 52: Lấy linh dưỡng hồn

“Nói đi! Chuyện gì xảy ra?” Dạ Thất Thất đưa Dạ Quân Nham đang khϊếp sợ trở về phòng, làm cho hắn hảo hảo tiêu hóa một ít chuyện đã xảy ra hôm nay, chuyển thân kéo cổ áo Hỏa Kỳ Vân chuẩn bị trốn, xách như xách con đến gian phòng của mình.

Ánh mắt Hỏa Kỳ Vân lóe lên, tựa hồ không muốn cho nàng biết nguyên nhân tu vi mình giảm xuống, về phần nguyên nhân chỉ có hắn tự mình biết.

“Ai u, Thất Thất ngươi như thế nào trở nên lợi hại như vậy? Ngay cả Huyền Cảnh cao thủ đều đánh không lại ngươi, ngươi đến cùng còn có bao nhiêu bí mật không nói cho ta biết? Ngươi còn xem ta là bằng hữu hay không a?” Con ngươi Hỏa Kỳ Vân đảo một vòng, nghĩ chuyển hướng chủ đề.

Dạ Thất Thất khẽ dựa trên giường êm, híp mắt, đáy mắt lưu động hào quang nguy hiểm, hừ hai tiếng, “Ngươi tiếp tục nói, ta tiếp tục nghe, nếu ngươi không thành thật khai báo, vậy chúc mừng ngươi, đường đường Hỏa gia đại thiếu gia sẽ phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy một vòng quanh Viêm Hỏa Thành, đến lúc đó có nói thật cũng vô dụng. Một...”

“Thất Thất, chuyện này chính mình...”

“Hai.”

“Thất Thất, ta không phải là...”

“Ba.”

...

Dạ Thất Thất không cho Hỏa Kỳ Vân cơ hội, nhắm mắt, không đếm xỉa tới tiếp tục đếm.

“Tám.”

“Chín.”

Hỏa Kỳ Vân qua nét mặt của nàng nhìn ra nàng tuyệt đối không phải đang đùa, ngay trước khi nàng chưa kịp hô ‘Mười’, như một làn khói đem chuyện trước đã xảy ra ở rừng đầm lầy một năm một mười nói cho nàng biết, kể cả vũ khí cùng linh hồn bí mật gia tộc mình cũng không có giấu giếm.

“Cho nên nói, tu vi ngươi giảm xuống nguyên nhân là bởi vì vũ khí ngươi bị hủy, linh hồn cũng bị ảnh hưởng theo?” Dạ Thất Thất nhíu mày, linh hồn bị mất, không phải chuyện đùa, linh hồn là căn bản của con người, nếu bị mất chắc chắn suy giảm tới căn nguyên, nếu nhẹ tu vi bị giảm, cả đời không có bất kỳ cách nào tịnh tiến; nếu nặng bị mất mạng tại chỗ, hồn phi phách tán.

Hỏa gia đem linh hồn cùng vũ khí dung hợp mặc dù có thể tăng cao sức chiến đấu, tăng cường thực lực, nếu đồng quy vu tận cũng không thể khinh thường, nhưng nếu bị người cố ý biết được tiến hành lợi dụng, hậu quả thiết không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi ngốc a! Biết rõ vũ khí đối với ngươi mà nói trọng yếu như vậy còn lấy ra liều mạng, ngươi muốn chết hay là không muốn sống nữa? Ngươi muốn chết liền nói với ta, cô nãi nãi ta một tát đập chết ngươi...”

Hỏa Kỳ Vân rụt cổ một cái, yếu ớt nói, “Lúc ấy ta không có suy nghĩ nhiều như vậy...” Hắn lúc ấy chỉ muốn cứu bá mẫu, ai biết người nọ lợi hại như vậy một chiêu liền đem vũ khí của hắn làm hỏng?

“Chuyện lien quan tới tính mạng mà không suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi dùng cái đầu để làm gì? Ngươi óc heo a, không muốn sống xông về phía trước, ta thật muốn đem đầu ngươi đào lên xem một chút có phải bên trong chứa **** hay không - -” Dạ Thất Thất tức giận, đồng thời cũng rất cảm động, cảm kích hắn vì mình mà hy sinh, lại không biết dùng phương thức gì để diễn tả, nàng liền mắng xối xả, dùng tức giận để che dấu cảm động trong lòng!

Linh hồn bị khóa không thể so sánh tầm thường, nếu không kịp thời chữa khỏi, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Nàng biết có phương pháp có thể trị hết linh hồn bị khóa, nhưng mấu chốt là hiện tại nàng không chỉ bị áp chế tu vi không cách nào toàn lực thi triển, liền ngay cả luyện chế đan dược dược liệu đều bị phong ấn không cách nào vận dụng, nàng hiện tại tựa như người tiến vào sa mạc, có một bụng chủ ý lại không có biện pháp áp dụng.

Bây giờ, đẻ cứu hắn chỉ có một phương pháp...

“Ta lần sau chắc chắn sẽ không, ta bảo đảm!” Hỏa Kỳ Vân bị nàng mắng phun nước bọt đầy mặt, rụt lại cúi đầu muốn trốn lại không dám trốn, khuôn mặt khổ sở hết sức ủy khuất.

“Cút đi!”

Dạ Thất Thất trừng mắt liếc hắn một cái, thô lỗ túm tay của hắn, nắm chặt mạch môn hắn nhắm mắt lại, nhàn nhạt ngân quang từ trên người nàng tản mát ra...

“Lấy linh của ta, dưỡng hồn... Tụ!” Dạ Thất Thất thấp giọng niệm một câu, linh lực trong người giống như như nước suối liên tục không ngừng chuyển vận tiến vào thân thể Hỏa Kỳ Vân.

Hỏa Kỳ Vân cảm giác được rõ ràng linh hồn chính mình vốn là bị khóa cơ hồ khô kiệt trong nháy mắt phát triển, tham lam hấp thu hết linh lực đang không ngừng tràn vào thân thể...