Editor: Tương Ly
Giờ phút này Dạ Thất Thất thật giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác, hai đầu lông mày thanh tú mang theo nhàn nhạt lười biếng cùng khinh miệt, khẽ nhếch khóe môi mang theo vài phần trào phúng, ánh mắt nhìn Lăng Trung Thiên tràn đầy lãnh ý nghiền ngẫm, đôi mắt lạnh như băng, bén nhọn như kiếm.
Từ trên người nàng, một cỗ uy áp như có như không lan tràn, ngân quang nhàn nhạt là ký hiệu của người tu luyện địa giai.
“Ngươi... Không thể nào! Sao tu vi của ngươi có thể là địa giai.” Trông thấy hào quang màu bạc nhạt trên đầu nàng, Lăng Trung Thiên đầu tiên là sững sờ, trong mắt tràn đầy không thể tin lớn tiếng nói.
Nàng làm sao có thể từ một phế vật ngũ phẩm nhảy lên thành địa cấp tu vi? Đây nhất định không phải là sự thật!
Dưới thất phẩm đều là con kiến hôi, nửa năm trước lúc hắn nhìn thấy Dạ Thất Thất nàng chỉ vừa mới đột phá ngũ phẩm, ngắn ngủi nửa năm nàng thế nhưng vượt qua sáu bảy phẩm, linh động, nhân cấp, liền thăng ba đại cảnh giới thành tu vi Địa giai, cho dù chỉ là địa giai sơ kỳ cũng đủ làm cho người rung động!
Hắn có thiên phú thiên tư thông minh tận trời, cũng là ở hai mươi tuổi năm ấy mới đạt tới địa giai tu vi, mà Dạ Thất Thất này nổi danh phế vật thế nhưng ở thời gian nửa năm ngắn ngủi tu vi tăng một bước lên trời, hắn tuyệt đối không tin.
“Vì sao ta không thể là địa giai tu vi? Đại thúc ngươi không biết là những lời này của ngươi rất dư thừa, hết sức buồn cười không?” Tu vi của Dạ Thất Thất đương nhiên không thể nào thật sự là địa giai, đây bất quá là nàng cố ý làm cho người ta nghĩ vậy mà thôi, nàng không thích có người đem hai chữ phế vật này nói trên người nàng, phi thường không thích!
Dạ Quân Nham thấy tu vi Dạ Thất Thất, trong tích tắc, đáy mắt cũng đầy khϊếp sợ, sau đó bị vui mừng như điên bao phủ.
Theo hắn, nữ nhi của hắn trước hoàn khố phế vật đều là ẩn nhẫn, hiện tại mới là diện mục thật của nàng. Mười bảy tuổi địa giai tu vi, thiên phú như thế tuyệt đối có thể xưng là thiên tài, bảo hắn như thế nào không vui?
“Nếu Thất Thất đã có tu vi như thế, vậy bá phụ sẽ tới lĩnh giáo một chút của thủ đoạn Thất Thất.” Lăng Trung Thiên cùng lão giả bên cạnh trao đổi ánh mắt, trong nháy mắt tay hóa thành móng nhọn, đánh tới Dạ Thất Thất, chưởng phong bén nhọn, mang theo một cỗ sát khí.
“Thất Thất cẩn thận...” Dạ Quân Nham phát hiện không thích hợp, muốn ra tay vì nàng đỡ một trảo này, lại phát hiện trước mặt nhiều thêm một thân thể khô gầy - - là lão giả cùng đi với Lăng Trung Thiên!
“Dạ Thành Chủ không ngại ngồi xuống uống trà, gia chủ bất quá chỉ muốn thử xem thân thủ của lệnh thiên kim mà thôi, Dạ Thành Chủ không cần kích động như thế.” Giọng lão giả khàn khàn nói có chút chói tai, thân thể khô gầy đứng ngay trước mặt Dạ Quân Nham, hoàn toàn ngăn trở cơ hội để hắn xuất thủ.
Dạ Quân Nham cảm giác mình lão giả trước mặt tựa như một ngọn núi, chỉ dùng khí thế liền đè hắn đến cơ hồ không cách nào nhúc nhích, lão giả này chẳng lẽ là Tôn Cảnh cao thủ? Lăng gia khi nào có người tu vi như thế? Hắn lại không có chút tin tức nào, hiện tại Lăng Trung Thiên mang hắn đến Viêm Hỏa Thành, chẳng lẽ cũng vì thần khí mà đến?
Suy nghĩ trong nháy mắt bách chuyển thiên hồi, hai tay Dạ Quân Nham nắm thành quyền, đáy mắt mang theo cực hạn lửa giận chăm chú nhìn cùng Lăng Trung Thiên và Thất Thất đánh nhau...
“Lăng Tiêu kiếm, đi!”
Đánh hơn mười chiêu, trong nội tâm Lăng Trung Thiên càng khϊếp sợ, Dạ Thất Thất chỉ là địa giai sơ kỳ thế nhưng có thể cùng hắn chống lại, nữ tử này thiên phú xuất chúng, nhất định phải trừ.
Lập tức, trong lòng hắn có quyết định, vận dụng sát chiêu ý đồ một chiêu mất mạng!
Khốn kiếp, thế nhưng đánh lén!
Dạ Thất Thất cảm nhận được một kiếm uy hϊếp, đáy mắt tóe ra hai đạo lửa giận, hiển nhiên Lăng Trung Thiên đánh lén đã chọc giận nàng.
“Tử Tiêu, kinh lôi, diệt!”
Nàng tế ra Tử Tiêu kiếm, kiếm quang lưu động, thiên lôi nổ vang, khí thế kinh người.