Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Ngươi tự mình muốn chết, không trách được người khác."
Tử Nghê Thường sinh lòng phẫn nộ, khi nào thì nàng ta bị qua nhục nhã cỡ này? Nếu nữ nhân này đã tự mình muốn chết, nàng ta cần gì phải nhân từ nương tay?
Lòng bàn tay của Tử Nghê Thường xuất hiện một luồng sáng màu xanh biếc, nàng ta tu vi Địa Giai, vũ khí là một thanh kiếm giấu trong tay áo, tinh xảo khéo léo, lực sát thương cực mạnh, đả thương địch thủ ở trong vô hình.
"Keng!"
Tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, Dạ Thất Thất và Viêm Minh kể cả tất cả mọi người đang ngồi chưa từng di động chút quá lớn nào.
Nếu đã không có người nào di động, vậy mới vừa rồi là ai đỡ một kích kia của nàng ta?
"Là ai? Ai dám giúp ả tổn thương ta, cần gì lén lén lút lút, đứng ra cho bổn tiểu thư!" Sắc mặt Tử Nghê Thường tái nhợt, tay ngọc mềm mại cầm kiếm giấu trong tay áo run lên nhè nhẹ, đôi mắt sắc bén quét qua bốn phía, lạnh giọng quát to.
Tử Nghê Thường cũng không phải là ngốc tử, một kích kia mới vừa rồi dù nàng ta chưa hạ tử thủ, nhưng cũng dùng tám phần lực, nhưng nam nữ đối diện kia lại ngay cả vị trí cũng chưa từng nhúc nhích chút nào, hành vi rõ ràng như thế, nếu nói là không có người nào âm thầm tương trợ, gϊếŧ nàng ta cũng sẽ không tin.
"Chít chít... Chít chít chít chít..."
Một con chuột bạch lớn bằng bàn tay chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đứng ở trên vai Dạ Thất Thất, ôm bụng, vểnh cái mông lên hướng về Tử Nghê Thường lắc tới lắc lui, cử động nhân tính hóa như thế, làm cho người ta sững sờ.
"Tiểu súc sinh, chỉ bằng ngươi cũng dám cười nhạo bổn tiểu thư, đi tìm chết - -" Tử Nghê Thường hổn hển lòng bàn tay bay ra một đạo lục quang đánh tới trên người Lão Bạch. Dạ Thất Thất cũng không có ra tay ngăn cản, tùy ý để ánh sáng màu xanh kia đánh trúng Lão Bạch, trơ mắt nhìn ánh sáng màu xanh kia sau khi đánh trúng Lão Bạch thì biến mất giống như một bọt biển.
"Lão Bạch, uống rượu không?" Dạ Thất Thất cũng không hỏi Lão Bạch vì sao từ không gian chạy ra ngoài, trên người nó quá nhiều bí mật, hiện tại nó làm ra chuyện gì nàng cũng sẽ không giật mình, đều đã chết lặng.
Lão Bạch tiếp nhận bầu rượu Dạ Thất Thất đưa tới, ngồi ở trên ghế dựa của nàng, cái đuôi dài dài nhỏ nhỏ cuốn tà áo của nàng để phòng ngừa rớt xuống, hai mắt lóe sáng lóe sáng bắt đầu nhấm nháp rượu ngon, thỉnh thoảng phát ra tiếng chít chít hài lòng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Giao con tiểu súc sinh ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Dáng vẻ sắc mặt Tử Nghê Thường nữ vương cao cao tại thượng nhìn xem Dạ Thất Thất, như bố thí mà nói.
Tha cho nàng một mạng?
Dạ Thất Thất chau lông mày lên, ánh mắt nhìn xem Viêm Minh giống như muốn nói: "Cô nương này đầu óc không có vấn đề gì chứ? Nàng ta thật sự là đại tiểu thư gia tộc đồ bỏ kia, ngươi xác định không phải là hàng giả? Cảm giác thật ngu xuẩn."
"Cô nương, hình như ngươi còn chưa hiểu tình huống trước mắt, cần ta phải giải thích một lần cho ngươi sao? Cho nên nói, ra cửa quên mang cái gì cũng có thể, ngàn vạn lần vẫn nhớ mang đầu óc ra cửa." Dạ Thất Thất lạnh lùng trào phúng Tử Nghê Thường không mang đầu óc ra cửa, nếu như nàng ta thực sự có đầu óc, thì sẽ không nói ra lời nói kia.
Thế không như người, thực lực không bằng người, người khác phất tay thì có thể nháy mắt gϊếŧ chết nàng ta, nàng ta lại không hề phát giác một chút mà còn
tiếp tục mở miệng uy hϊếp người khác, chẳng lẽ là mình lớn lên quá thiện lương? Dạ Thất Thất không khỏi tự kỷ thầm nghĩ.
Nếu không người khác cảm giác như thế nào, cảm thấy nàng dễ bắt nạt?
Rõ ràng người cô nương kia xem trọng là Hoàng, nàng cũng nhớ kỹ lời nói trước đó, không gây chuyện, ngay cả cô nương này muốn đoạt nam nhân với nàng nàng cũng không phát giận. Ai ngờ cô nương này không có khí thế như vậy, bị Hoàng nói hai ba câu thì kinh hãi, đảo mắt liền chỉa họng pháo sang mình. Dạ Thất Thất dám thề, đây tuyệt đối là thuyết minh tốt nhất tìm cây hồng mềm mà bóp.
"Ta không phải là cha ngươi, không có tâm tình dạy bảo ngươi. Hiện tại, ngươi đàng hoàng ngồi tại đây, ngươi đi tìm cha nàng đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút phí quản giáo và phí tổn thất tinh thần, và vấn đề phí trì hoãn thời gian." Bàn tay trắng nõn vung lên, giọng nói Dạ Thất Thất lạnh nhạt lại không cần phản kháng làm ra quyết định.
Phiền toái không phải là ngươi muốn trốn muốn tránh là có thể tránh, nếu đã tránh không thoát, vậy thì diệt nó!
Hết chương 359.