Chương 350: Nâng cục đá đập chân của mình (2)

Editor: Tương Ly

"Ngươi..." Thiếu nữ cũng chính là Dạ Vi đã từng vô cùng cao ngạo, sắc mặt nàng âm trầm đến khó coi, ánh mắt giận dữ trừng mắt nam tử hận không thể xé nát hắn, "Ngươi đừng quá đáng, ta đã đáp ứng ngươi làm thuốc dẫn, cũng không có nghĩa là ta có thể để cho ngươi muốn làm gì thì làm chà đạp ta!"

"Huống chi, chuyện ngươi đáp ứng ta đã được tính là hoàn thành sao? Đầu những người Lôi Dương kia một cái ta đều không nhìn thấy, ngược lại ngươi còn làm cho Dạ môn những tiện nhân kia có cơ hội danh dương thiên hạ, ngươi làm việc bất lợi như thế, còn muốn đến chà đạp ta, ngươi không còn muốn mặt mũi nữa sao? Cút cho ta - - "

Dạ Vi càng nghĩ càng giận, nàng hy sinh nhiều như vậy, đến cùng không những không như nguyện phá hủy đám người Lôi Dương, ngược lại còn trợ giúp thành toàn bọn họ, làm cho bọn họ danh dương thiên hạ, thành người mà người trong thiên hạ đều biết, sao nàng có thể không giận?

Nghĩ đến chính mình vẫn chìm đắm như thế, hạ tiện đến mức mang tự tôn và kiêu ngạo của bản thân đưa tới dưới chân người khác mặc cho bị chà đạp, đổi lấy lại chỉ là kết quả như vậy, Dạ Vi liền hận không thể lóc từng miếng thịt của tên lường gạt trước mắt này để làm tiêu tan mối hận trong lòng nàng!

"Rầm - - "

Tiếng đập tay thanh thúy vọng lên ở trong khuê phòng Dạ Vi.

Mặt mũi nam tử tràn đầy tức giận, trừng mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Dạ Vi, ánh mắt kia, thật giống như xem một cỗ thi thể không có chút sự sống nào vậy, "Tiện nhân, cho ngươi vài phần sắc mặt mà ngươi thật đúng là tự cho mình là đúng, gia làm việc không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân, nếu có lần sau nữa, gia liền tự tay móc hai tròng mắt xinh đẹp này của ngươi ra. Hiện tại, quỳ xuống cho gia, hầu hạ gia thật tốt." Nam tử bóp cằm Dạ Vi, dùng sức lớn, bóp cái cằm của Dạ Vi đến mức biến hình, đau đến mức nước mắt Dạ Vi không ngừng rơi xuống.

Giờ khắc này, Dạ Vi thật sự sợ hãi.

Nam tử này chưa bao giờ lộ ra một mặt tàn bạo như thế ở trước mặt nàng, hắn đối với mình, cho tới nay đều thập phần sủng ái, thế cho nên nàng ỷ vào được sủng mà kiêu nhận thức không rõ thân phận của mình, giờ phút này, nàng mới thật sự hối hận.

Người có thể ở Học viện Xích Hỏa không tuân theo quy củ học viện như thế, ngay cả phó viện trưởng cũng không dám quản thúc há lại là hạng người tầm thường?

Đột nhiên đám người Dạ môn tiếp nhiệm vụ của học viện, đi ra ngoài rèn luyện, lọt vào truy sát suýt chút nữa toàn quân bị diệt, chẳng phải đó là chứng minh tốt nhất cho thực lực của hắn sao? Chính mình thật sự là ngu xuẩn tới cực điểm, cũng dám đối xử vô lễ với hắn như thế, chọc giận hắn, thật là ngu, ngu xuẩn!

Sau khi Dạ Vi ý thức được chính mình ngu xuẩn, cũng không dám kiêu ngạo vô lễ như vừa nãy nữa, trong lòng hoảng sợ làm cho nàng thuận tiện trở nên ôn thuận không thôi, ném lại tự tôn và kiêu ngạo quỳ trên mặt đất giúp người kia bóp chân mát xa, bộ dáng nhỏ vô cùng ôn thuận.

Một lát sau, trong phòng truyền ra một trận ái muội tiếng thở dốc...

...

Bên kia, tin tức có quan hệ tới Dạ môn và Lôi Dương truyền khắp Xích Hỏa đại lục, đồng thời đang Dạ Thất Thất lên đường chạy tới Học viện Xích Hỏa cũng nhận được tin tức.

"Dạ môn..." Dạ Thất Thất bất đắc dĩ cười một tiếng, trong nội tâm trong nháy mắt sáng tỏ dụng ý của đám người Lôi Dương, trong nội tâm vì dụng tâm của bọn họ mà cảm động.

Có vài người, không cần quan tâm đã quen biết bao nhiêu năm, mới quen đã thân là được.

Loại tín nhiệm này, thật sự rất khó giải thích.

Có người chung đυ.ng nửa đời người cũng khẳng định sẽ không có sự tín nhiệm của hai bên, nhưng có người chung đυ.ng chỉ

ngắn ngủi mấy ngày, lại chạm đến tận tâm.

Cái này, chính là chênh lệch!

Kiếp trước, thân nhân huyết mạch của nàng bởi vì ích lợi mà không chút do dự bỏ quên nàng; kiếp này, nhóm bằng hữu Lôi Dương bất quá chỉ quen nhau ngắn ngủi mấy ngày, liền có thể ủng hộ nàng như thế, phần này thâm tình tình nghĩa nặng như vậy, sao nàng có thể không cảm động?

"Hoàng, Tam sư huynh, bằng hữu của ta dường như gặp phải khó khăn, ta muốn đi trước tìm được bọn họ." Dạ Thất Thất vô cùng hiểu rõ Lôi Dương, lấy cái tính cách kiêu ngạo kia, nếu không phải bị bức ép đến cuối cùng, thì sẽ không bao giờ đi tới một bước này.