Chương 347: Ai là độc thủ phía sau màn?

Editor: Tương Ly

Dù cho người này là bằng hữu của hắn cũng không được! Hai mắt Phong Tháp Tháp híp lại, đáy mắt chớp lóe tinh quang, ánh mắt nhìn về phía Lôi Dương mang theo vài phần hàm nghĩa không rõ.

...

"Ngươi biết?" Thì ra là như vậy! Lôi Dương khẽ gật đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn mới vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái, tại sao Phong Tháp Tháp lại đột nhiên có phản ứng lớn như thế? Nguyên lai là hắn biết rõ hết thảy, khó trách hắn sẽ có phản ứng như thế.

"Đúng vậy, ta cái gì cũng biết. A Dương, ta biết rõ ngươi làm như vậy là vạn bất đắc dĩ, ngươi cũng không muốn tổn thương Thất Thất, nhưng ta không thể để cho ngươi dùng tính mạng Thất Thất đến mạo hiểm..." Phong Tháp Tháp thừa nhận tự mình biết hết thảy, nhưng mà đối với lý do vì sao mình biết được chuyện này thì không hề đề cập tới.

Đường Nhu mấy lần mở miệng muốn ngắt lời hắn để hỏi ra nghi vấn trong nội tâm, nhưng cuối cùng đều yên lặng nuốt trở vào.

Dù sao nàng cũng là người ngoài, có một số việc nàng không nên nhúng tay vào.

Bất quá từ trong lời nói của bọn họ, Đường Nhu cũng nhận được một tin tức trọng yếu: Bên trong học viện Xích Hỏa lại có người đánh chủ ý tới trên người Thất Thất, lần này mâu thuẫn giữa Thương Khung Các và Dạ môn cũng là có người cố tình trêu chọc, mục đích là vì bức Thất Thất đi ra!

Đến tột cùng là người phương nào, lại có bản lãnh như thế?

Khó trách sự tình lần này phát sinh, ngay cả phó viện trưởng cũng chưa từng hiện thân, mới đầu bọn họ chỉ cảm thấy phó viện trưởng chỉ sợ không biết được chuyện này, về phương diện khác, cũng là bởi vì từ lúc bắt đầu Dạ môn cũng không có nghĩ tới muốn dựa vào danh tiếng của phó viện trưởng mà phát triển Dạ môn, cho nên không thật sự trách hắn. Bây giờ nghĩ lại, phó viện trưởng chỉ sợ là bị người khác ngăn lại, hoặc là lo lắng bị dính líu nên không dám đứng ra.

Vô luận là lý do gì, trong lòng Đường Nhu phó viện trưởng từng có địa vị cường đại cao thượng thần bí ầm ầm sụp đổ!

"Tháp Tháp, ngươi tỉnh táo một chút, hãy nghe ta nói."

Mắt thấy cảm xúc của Phong Tháp Tháp càng ngày càng kích động, trong giọng nói Lôi Dương bí mật mang theo vài phần khí thế làm linh hồn kinh sợ, làm cho tâm tình Phong Tháp Tháp đang kích động từ từ tỉnh táo lại.

"Ngươi nếu đã biết rõ, sự cố lần này là có người âm thầm thao túng bố trí sau lưng, vậy ngươi có biết? Tại sao người giật dây kia lại như thế? Hắn tốn công tốn sức như thế có mục đích là gì? Thân phận lai lịch của Thất Thất cũng không phải là bí mật, nàng bởi vì nguyên nhân nào mà đột nhiên rời khỏi học viện trong nội tâm ngươi và ta đều rõ ràng. Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao trước khi Thất Thất rời khỏi học viện lại dặn dò ta thành lập Dạ môn? Vì sao phó viện trưởng xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, Đan lão tính tình quỷ dị khó lường lại cam tâm trở thành chỗ dựa vững chắc của Dạ môn ta, thường xuyên đến Dạ môn đi đi lại lại? Vậy ngươi lại có từng nghĩ tới? Vì sao sau khi Thất Thất rời khỏi học viện không bao lâu, Thanh Long Thành bên kia liền phát sinh chuyện danh chấn thiên hạ như thế, mà theo sát đó là Dạ môn ta liền lọt vào việc Thương Khung Các trong tối ngoài sáng khıêυ khí©h tìm cớ? Thậm chí chúng ta còn rơi xuống tình hình giống như chó nhà có tang hiện nay?"

"... Một lần bình thường, hai lần trùng hợp, vậy ba lượt bốn lần năm lần sáu lần thì sao? Trùng hợp phát sinh nhiều lần thì như thế nào?"

"Thiên hạ vui vẻ đều vì lợi ích đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi ích mất đi! Nếu không có lợi ích tuyệt đối ép buộc, ai sẽ tốn công tốn sức đến tính kế đám tiểu nhân vật chúng ta như thế? Trên người Thất Thất tuyệt đối có vật làm cho đám người phó viện trưởng muốn có được, thậm chí, ta hoài nghi, dân trong Viêm Hỏa Thành bị tàn sát hàng loạt, cha mẹ Thất Thất mất tích, đều cùng người phía sau màn có quan hệ..."

Lời nói đến đây, Lôi Dương không tiếp tục nói hết, nhưng ý tứ hắn muốn biểu đạt đã biểu đạt đến mức vô cùng rõ ràng, Phong Tháp Tháp và Đường Nhu nghe vậy thì mặt mũi tràn đầy khϊếp sợ!

"Cho nên, ngươi định dùng Thất Thất làm mồi, dẫn dụ người phía sau màn đi ra?" Hai mắt Phong Tháp Tháp híp lại, trong mắt mang theo không vui nhìn chằm chằm Lôi Dương.