Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 344: Manh mối (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tương Ly

"Không có việc gì, hơi nhức đầu, đi về nghỉ một chút là tốt rồi." Ngay cả chính Dạ Thất Thất cũng không rõ ràng tình huống của chính mình giờ phút này là bởi vì duyên cớ nào, nàng không muốn để cho hắn đi theo lo lắng.

"Đợi chút..."

Lúc đang muốn rời đi, Dạ Thất Thất vô tình liếc qua địa phương nơi phân thân của Đế Hào Thiên bị thiên lôi bổ thành tro tàn, lại làm cho nàng phát hiện chỗ nào đó khác thường.

Hai mắt Dạ Thất Thất tỏa sáng, chạy tới nhặt gì đó trên mặt đất lên.

"Đây là... Chiếc nhẫn của cha ta." Dạ Thất Thất kích động nắm chiếc nhẫn có hoa văn đặc biệt trong tay, trong mắt chứa đầy nước mắt kích động.

"Chiếc nhẫn của Dạ Thành Chủ sao lại ở trên người hắn?" Viêm Minh cũng nhíu mày, chuyện Viêm Hỏa Thành hắn cũng có nghe qua, đã từng phái nhân thủ ra tìm kiếm tung tích vợ chồng thành chủ Dạ Quân Nham, lại không hề có thu hoạch, lại không nghĩ, hôm nay trong lúc vô tình lại tìm được manh mối.

Dạ Thất Thất lắc đầu, "Không biết. Nhưng chiếc nhẫn này xác thực là của phụ thân, đây là đánh dấu thân phận gia chủ qua từng đời, phụ thân luôn không để rời thân, ngươi xem này, là lần trước ta nhàn rỗi nhàm chán nghiên cứu chất liệu lưu lại dấu vết, vì thế phụ thân còn khiển trách ta không ngừng."

Dạ Thất Thất chỉ một dấu vết rõ ràng trên chiếc nhẫn đưa cho Viêm Minh xem, cũng khẳng định chiếc nhẫn này tuyệt đối là thuộc về Dạ Quân Nham mất tích đã lâu.

Xác nhận thân phận chủ nhân chiếc nhẫn, Dạ Thất Thất và Viêm Minh đều trầm mặc.

"Đáng chết! Vì sao ta không sớm một chút phát hiện vật này? Nếu như phụ thân thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình!" Trong nội tâm Dạ Thất Thất vô cùng ân hận, nếu như chính mình có thể quan sát tỉ mỉ, phát hiện chiếc nhẫn này sớm một chút, cũng sẽ không như thế xúc động làm cho phân thân kia rơi vào kết cục hồn phi phách tán, hài cốt không còn. Thì có thể sớm ngày tìm được manh mối tung tích phụ thân, nhưng là nàng tự tay chặt đứt manh mối.

Dạ Thất Thất ảo não tự trách trong tay nắm chặt chiếc nhẫn thuộc về Dạ Quân Nham kia, hai tròng mắt màu đỏ tươi, tâm tình dị thường xao động.

Nhắm mắt lại, dường như Dạ Thất Thất đã nhìn thấy phụ thân toàn thân máu tươi ngã trong vũng máu, hoặc là giọng nói tràn đầy tuyệt vọng hướng về chính mình gào thét cầu cứu, mỗi lần từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, Dạ Thất Thất đều khó ngủ.

"Thất Thất, ngươi bình tĩnh một chút! Dạ Thành Chủ người hiền có trời phù hộ, chắc chắn sẽ không phát sinh vấn đề, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, ngươi không phải là còn có Dạ Thành Chủ mệnh bài sao? Mệnh bài chưa vỡ, đại biểu hắn còn sống, ngươi không cần tự dọa chính mình..." Viêm Minh vội vàng trấn an Thất Thất tâm tình dị thường kích động, không để cho tâm tình nàng quá khích mà thương hại tới chính mình.

Một bên, liên tục Bạch Tử Tuyên trầm mặc chưa lên tiếng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Dạ Thất Thất.

Đột nhiên, đáy mắt Bạch Tử Tuyên lóe qua ánh sáng, thân hình chợt lóe đi tới bên cạnh Dạ Thất Thất, nắm cổ tay của nàng, giọng nói hơi dồn dập nói, "Thất Thất, buông tay!"

Dạ Thất Thất theo phản xạ buông lỏng tay, "Keng" chiếc nhẫn rớt đến trên tảng đá, phát ra tiếng vang va chạm.

Bạch Tử Tuyên nhặt chiếc nhẫn lên, cầm trong tay, linh khí theo lòng bàn tay đưa vào chiếc nhẫn, linh khí cuồn cuộn không dứt thật giống như đá chìm biển rộng, chiếc nhẫn không có chút thay đổi nào.

Đây là... Trông thấy hành động của Tam sư huynh, Dạ Thất Thất thật giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, đáy mắt lóe ra hào quang khác thường.

"Ta hiểu được, Tam sư huynh, đưa chiếc nhẫn cho ta." Tiếp nhận chiếc nhẫn, Dạ Thất Thất nhắm mắt lại, dựa theo công pháp mà phụ thân dạy vận chuyển linh lực, rồi sau đó từ từ đưa linh lực vào trong chiếc nhẫn...

"Cạch!"

Một đạo âm thanh rất nhỏ từ lòng bàn tay Dạ Thất Thất truyền đến, vốn là chiếc nhẫn bình thường không có gì khác biệt đột nhiên thay đổi, ở lòng bàn tay Dạ Thất Thất lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ hòa tan thành một bãi chất lỏng, bỗng hóa thành một đạo quang mang màu đỏ xoay chuyển trong lòng bàn tay Dạ Thất Thất, ở giữa tâm lòng bàn tay nàng lưu lại một ấn ký ngọn lửa vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »