Bà đối xử rất tốt với Giang Nguyên, nhưng bà đã qua đời cách đây hai tháng.
Giang Nguyên liền đi lên thành phố để tìm việc làm.
Nhưng anh cũng không thể kiếm việc làm, anh còn chưa học hết chương trình giáo dục phổ thông và cũng không thể làm bất cứ công việc gì vì đôi chân của mình.
Cuối cùng, anh đi xung quanh và tìm được một công việc là làm nhân viên phục vụ cho một quán ăn. Chủ quán không có yêu cầu gì và chỉ cần làm việc sạch sẽ. Anh ấy nói rằng những người anh ấy thuê trước đó đều rời đi vì công việc quá nặng nhọc.
Lúc quán ăn đông khách, mười ngón tay của Giang Nguyên đều hiện lên những vết nhăn do đã tiếp xúc với nước một khoảng thời gian dài. Nếu không xảy ra chuyện với những tên côn đồ ở đó, thì anh có thể vẫn làm việc ở quán ăn.
Một nghìn hai cả chỗ ăn chỗ ở.
Đối với anh thì nó khá tốt.
Nhưng mọi chuyện không thể đoán trước được.
Trước đây, Giang Nguyên sống trong khu nhà ở mà quán ăn cung cấp, nhưng bây giờ….Mặc dù chủ quán đã nói rằng anh có thể tiếp tục sống trong khu nhà đó cho đến khi tìm được một công việc mới.
Nhưng dù sao anh cũng không còn làm việc ở đó nữa, ở lại cũng có chút ngại.
Nghiêm túc mà nói, Giang Nguyên đúng là không có một xu dính túi? Anh tiêu tiền rất tiết kiệm, nhưng hiện tại thì lại không có việc làm. Anh cũng chưa đυ.ng vào tiền lương của tháng trước.
Tổng cộng vẫn còn hơn 1500.
Anh sờ chiếc túi trước ngực, cảm nhận được sự đυ.ng chạm rõ ràng trên đầu ngón tay, anh mới nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm. Nói chính xác hơn, trong đó vẫn còn 1531.
Nhà trọ ở Lâm Gia rẻ nhất cũng phải 30 tệ một đêm, không phải là anh không có tiền ở trọ, mà là anh không nỡ ở đó mà thôi.
Ghế ở trong công viên thì vừa lạnh vừa cứng, nằm ngủ đương nhiên sẽ không thoải mái, cho nên đến nửa đêm Giang Nguyên mới chợp mắt được một chút.
Mãi cho đến khi nghe thấy vài tiếng ho vảng bên tai, Giang Nguyên mới lập tức tỉnh lại, khi mở mắt ra, anh mới kịp nhìn thấy bóng người thoáng qua đang nhanh chóng bỏ trốn.
Anh vô thức chạm vào túi tiền của mình.
–May thật, tiền vẫn còn.
Cách đó không xa, có một người đàn ông quay lại nhìn anh, Giang Nguyên không thể nhìn rõ chính xác được người đàn ông đó trông như thế nào, chỉ có thể thấy được là anh ta khá cao, tiếng ho vừa rồi cũng là của anh ta.
Thấy Giang Nguyên tỉnh dậy, người đàn ông đó lập tức bỏ đi.
Sau khi anh ta đi, Giang Nguyên cũng dần tỉnh táo lại. Đúng là anh không được thông minh cho lắm nhưng anh cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra điều đó.
Nếu người đàn ông kia không lên tiếng, có lẽ anh sẽ bị trộm tiền.
Giang Nguyên hối hận vì sao lúc đó không gọi người đàn ông đó lại.
Lẽ ra anh nên hỏi anh ta tên là gì.
Tốt xấu…Cũng nên nói một tiếng cảm ơn.