Thế giới 1 - Chương 13

Cuối cùng, Giang Nguyên cũng nhận được tiền lương, anh nghe ông chủ phàn nàn, trước đó khi có Giang Nguyên làm thì sẽ không bao giờ để ông lo lắng, sàn nhà và mặt bếp luôn sạch sẽ và thơm tho nhưng giờ lại bẩn như chuồng lợn.Giang Nguyên vẫn không nói gì.

Khi trả tiền, ông chủ vẫn khuyên Giang Nguyên vài điều, đại ý là nói mấy người kia giờ cũng không có tới nữa, muốn mời cậu quay về làm việc.

Giang Nguyên làm việc chăm chỉ như vậy, nhưng tiền lương vẫn ít so với người khác.

Sau khi bị Giang Nguyên từ chối, ông chủ cũng không nói gì nữa.

Một lúc sau, ông chủ ấp úng, “Như này đi, nếu cậu quay lại làm việc, tôi sẽ trả lương cho cậu như những người khác.”

Lần này Giang Nguyên không từ chối cũng không đồng ý.

Trên tay anh có tiền, các món ăn cũng đang được muối chua, anh không chỉ bán sương sáo và khoai dẻo, anh còn bán thêm những món muối chua khác và kiếm được nhiều tiền hơn trước.

Khi nào bán đắt hàng có thể lên đến bảy mươi tám mươi tệ .

Giang Nguyên đã quen với việc tính toán, anh biết được mình đã mua bao nhiêu và bán bao nhiêu.

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh mỗi ngày là sau khi về nhà được đếm tiền trên giường vào buổi tối.

Thỉnh thoảng anh cũng tới cho Tiểu Quất ăn, vì anh không làm việc trong nhà hàng nên anh không có thịt cá, anh chỉ có thể nhặt vài chiếc mang cá ngoài chợ đem về cho nó.

Tiểu Quất chính là thứ duy nhất có thể cùng anh nói chuyện.

Thời tiết ở Lâm Gia ngày càng lạnh, lại là thời điểm cuối năm, bầu không khí Tết ngày càng đến gần, mọi người ai cũng đua nhau đi mua quần áo mới và chuẩn bị cho năm mới.

Những ngày đó công việc bán hàng của anh rất tốt và anh kiếm được nhiều tiền hơn bình thường một chút. Giang Nguyên qua chợ mua một con cá chết về cho Tiểu Quất.

Mèo con nhẹ nhàng liếʍ tay Giang Nguyên, anh vuốt ve Tiểu Quất, không biết mèo con có thể trả lời không, anh lầm bầm, “Năm nay ngươi ăn Tết một mình sao?”

“Meo~”

Giang Nguyên cười, đúng lúc có một cơn gió lạnh thổi qua, khiến anh phải cài chiếc áo khoác mỏng lại, anh liền nghĩ ngày mai sẽ qua chợ mua vài bộ quần áo.

Không phải là anh sợ cảm, chỉ là thuốc đắt tiền thôi.

Gần đó phải chăng có một trường học, Giang Nguyên nhìn hai đứa học sinh mặc đồng phục đi qua, trong lòng có chút hoảng hốt.

Anh năm nay …. cũng giống với mười tám tuổi đi, mặc đồng phục học sinh cũng không có cách biệt tuổi tác.

Ở lứa tuổi đó, bọn họ đọc sách, phiền não lớn nhất mỗi ngày là học tập, còn anh thì bôn ba khắp nơi lo miếng cơm manh áo .

Giang Nguyên cúi mặt nhìn chính mình.

Anh tự giễu cợt .

Thế giới này chính là như thế.

Có người thấy rằng trăm ngàn triệu chẳng là gì, nhưng lại có người bỏ ra 10 tệ lại do dự rất lâu, có người lại kén chọn không thích ăn thịt mỡ, nhưng cũng có người nửa năm không được ăn miếng thịt.

Mèo con dụi đầu vào Giang Nguyên, nhẹ nhàng kêu meo meo, như muốn an ủi anh. Dưới ánh đèn nhấp nháy bên đường, một con người và một con vật im lặng trong gió lạnh một hồi lâu.

“Vậy ta đi đây, Tiểu Quất, mai gặp lại ngươi!”

Ngày qua ngày, cuộc sống buồn tẻ như một vũng nước đọng. Giang Nguyên sẽ tưởng rằng cuộc sống nhàm chán này sẽ đeo bám anh suốt đời.

Cho đến khi anh gặp lại người đàn ông đó.