Chủ nhà tới thăm anh một lần và ông ấy rất hài lòng với ngôi nhà đã sửa sang của Giang Nguyên. Ông ấy nói có chuyện gì thì tới gặp ông và nhanh chóng ra ngoài chơi mạt chược.Giang Nguyên không có nhiều tiền để mua đồ. Anh ấy mang một số đồ dùng hàng ngày sau khi dời Vĩnh Hưng.
Sáng thì vừa dọn phòng xong, chiều thì đi chợ mua chút bắp cải, củ cải, đậu đũa về làm đồ muối chua. Anh cũng tiện tay mua thêm bột đậu cùng với một số nguyên liệu khác để làm sương sáo.
Phương thức để nấu món ăn này cũng vô cùng đơn giản, chúng đều phải đem nước đi đun sôi, dựa theo tỷ lệ nhất định mà bỏ bột vào, khuấy đến khi nào ra một hỗn hợp trông giống như hồ. Cuối cùng là để vào trong hộp, và đợi một lúc nó sẽ thành hình.
Mấu chốt của vấn đề là kiểm soát được nhiệt độ và tỷ lệ nước cùng với tỷ lệ bột cho vào, đối với Giang Nguyên thì chuyện này vô cùng đơn giản.
Vì chỉ có một cái nồi nhỏ nên số lượng sương sáo cùng với khoai dẻo cũng tương đối ít.
Trong khi chờ nó thành hình thì trời bên ngoài đã tối om. Cũng chính lúc này, Giang Nguyên mới có thời gian rảnh ngồi nghỉ một lát.
Cả ngày anh dường như không đứng yên một chỗ, chân giờ đây trở nên đau nhức.
Bánh bao mà anh mua buổi chiều cũng đã nguội.
Giang Nguyên cũng lười hâm nóng lại, tùy tiện mà cho vào miệng gặm.
Anh nhai bánh bao trong miệng, tay thì không ngừng xoa xoa chân cho đỡ nhức, trong đầu nhẩm tính xem mình còn bao nhiêu tiền.
Tiền thuê nhà và tiền mua đồ đều là tiền của anh, Giang Nguyên cũng không hề động đến số tiền mà bà ngoại để lại.
Anh mua rất nhiều thứ, rau ngâm cần phải bảo quản thật cẩn thận trong bình, lúc trước bà ngoại cũng từng nói, điều này sẽ ảnh hưởng đến hương vị của rau.
Sau khi mua một số đồ, anh còn lại 632 tệ.
Nhìn những đồng tiền trên tay dần vơi đi, Giang Nguyên có chút buồn tẻ, nhưng lại nghĩ tới mười ngày nữa anh có thể đến cửa hàng lĩnh lương tháng trước, anh lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
--------
Ngày hôm sau Giang Nguyên qua chợ rất sớm.
Bởi vì sương sáo và khoai dẻo không có nhiều nên anh bán được rất ít. Chỉ có hai cái nồi, mỗi nồi nặng năm kí, hai nồi nặng 10 kí.
Nhưng công việc bán hàng này lại tốt hơn nhiều so với anh tưởng.
Khu chợ phía Bắc quả thực là ngôi chợ lớn nhất Lâm Gia, buổi sáng rất náo nhiệt, khách hàng đi tới đặc biệt rất nhiều, giá cả mà Giang Nguyên bán cũng rất phải chăng, không quá một buổi sáng mà anh đã bán hết số hàng của mình.
Vẫn có những khách hàng tới sau, nhưng anh đã bán hết rồi.
Giang Nguyên tính số tiền lẻ trong tay.
Tổng cộng là 23 tệ.
Số tiền cũng không nhiều, chủ yếu là anh sợ không bán được hàng, nên chuẩn bị rất ít. Có lẽ trước khi về anh sẽ mua thêm hai cái nồi, hai mươi kí quả thật không đủ.
Sau khi về anh bắt đầu đun nước. Những việc này trước kia khi ở nhà anh cũng thường xuyên làm, đã hoàn toàn thành thói quen, hầu như vừa nghĩ đến là tay chân anh đã tự động di chuyển.
Một khi con người trở nên bận rộn, họ sẽ không chú ý tới thời gian đã trôi qua, tự nhiên họ sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Giang Nguyên chính là thế, chớp mắt một cái anh đã ở Lâm Gia tròn một tháng.
Anh đã đến quán ăn nhận tiền lương tháng trước, ông chủ cũng có ở đó, anh nghe anh ấy kể, anh ấy đang huấn luyện một cậu bé.
Cậu bé đó đã lén lút chơi điện thoại khi làm việc và đã nhiều lần bị bắt quả tang. Cậu bé đó còn rất đãng trí, nhiều lần giao sai món ăn. Cậu bé ấy dường như không có sức sống, không bao giờ chủ động làm việc, nhất định phải bảo cậu bé làm gì thì cậu bé đó mới bắt đầu di chuyển.