Chương 46

Ngày khởi hành, sư phụ đến dặn dò chúng ta, khuôn mặt người đầy vẻ không nỡ, người ôm chúng ta thật chặt rồi bước vào trong, ta biết người không muốn thấy cảnh chia ly. Đại sư huynh nhìn tiểu khả ái, như muốn bộc lộ hết những lời muốn nói nhưng lại thành một tiếng chúc bình an. Nhị sư huynh thì đỡ hơn, huynh ấy dúi vào tay ta một ít ngân phiếu gọi là đề phòng bất chắc dù, ta gật đầu, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Còn lục sư muội, một lòng một dạ gắn lên người đại sư huynh, nàng nói lên đường cẩn thận, ta hơi buồn cười, lục sư muội nói với chúng ta tuy nhiên ánh mắt chỉ hướng về đại sư huynh. Nhìn hai người kia ta thở dài.

-Xem ra tất cả phải nhờ nhị sư huynh rồi.

-Ta đã hiểu.

Chúng ta gật đầu rồi lên xe ngựa, ta nhắm lại đôi mắt, dậy sớm khiến ta có chút mệt. Xe ngựa thời cổ đại thực đáng sợ, nó xóc nảy đến mức hai cánh mông đáng yêu của ta muốn nát thành bã, phải ngồi như này năm sáu ngày chắc ta phát điên mất.

-Sư tỷ, không bằng chúng ta giống lần trước cưỡi ngựa?

-Lần trước là xuống trấn ngay gần có thể cưỡi ngựa, lần này đến kinh thành khá xa nên mới ngồi xe ngựa, với lại chúng ta toàn nữ nhi, cưỡi ngựa không an toàn.

Sư tỷ nói đúng, cưỡi ngựa quả thực vất vả hơn, nhưng thế này các nàng cũng chẳng thoải mái gì, ta suy nghĩ một chút rồi nghĩ đến lốp ô tô nhưng ở đây không có cao su, à quên ta cần gì thứ đó, ta có thứ lợi hại hơn cơ mà, IQ vô cực của ta hoạt động, ta cho tiên khí bao bên ngoài bánh xe, cỗ xe ngựa chạy mượt hơn hẳn.

-Ninh, nàng làm cách nào vậy?

-Thiên cơ bất khả lộ!

Ta giả thần bí đùa tiểu khả ái, nàng không ngần ngại nhéo eo ta, kỹ năng hành hạ ta của các nàng ngày càng tăng, đúng là tự làm bậy quả thực không thể sống.

-Nếu mệt có thể nằm xuống đùi ta ngủ.

Ngữ Dung lên tiếng, ôi cuộc đời nở hoa, ta không chút ngại ngần đặt đầu lên, cuộc sống thật hạnh phúc.

-Tướng công, nằm lên đùi của ta này.

Lần này thì nhân sinh có chút sai lầm, nếu bây giờ ta không nằm lên đùi tiểu hồ ly, ta sẽ chết, nếu giờ ta bỏ qua đùi Ngữ Dung nằm lên đùi tiểu hồ ly, ta cũng chết. Ta ngồi dậy cười ha hả với các nàng rồi ra ngồi với xa phu, bốn nàng trong thùng xe muốn làm gì thì làm.

-Tiểu cô nương sao lại ra ngoài này?

-Ta thích ngắm trời ngắm mây. Lão hành nghề đánh xe được bao năm rồi?

-Tính đến bây giờ cũng đã bảy năm.

-Nhà lão ở đâu?

-Nhà lão ở trấn dưới, tiểu cô nương đã đi qua bao giờ chưa?

-Đã từng đi qua nhưng không dừng chân tại, ta có nghe nói thanh niên trai tráng ở trấn dưới dần bỏ đi?

-Đúng vậy, giờ phần nhiều là người nhà, trẻ nhỏ cùng phụ nhân.

-Tại sao lại như vậy?

-Tiểu cô nương thực sự không biết sao, có giấy gọi nhập binh, thanh niên trai tráng từ 16 đến 30 phải tham gia đầu binh.

-Tất cả địa phương đều nhập binh?

-Đúng vậy, nhưng tất nhiên có vài trường hợp được miễn như công tử các nhà quyền quý hoặc những công tử đăng ký đi thi làm quan lần này.

-Lão cũng biết nhiều thật.

-Chỉ là nghe phong phanh, đời xa phu mà, biết nhiều tránh đi, muôn lợi không hại.

-Ra vậy, lão còn biết gì nữa không?

-Tiểu trấn chúng ta sắp tới khá nhiều trẻ mồ côi cũng như ăn xin, nếu cô nương sợ bọn họ thì đừng nên đi ra ngoài một mình, bọn họ sẽ đến chỗ cô nương xin ăn.

-Tại sao lại nhiều như vậy nạn dân?

-Nghe nói là dân của các làng nhỏ nằm giữa quốc gia, sau chiến tranh làng mạc bị phá chuyển tới đây.

Ta gật đầu ngước lên nhìn bầu trời trên cao, tia nắng chiếu xuyên qua tán cây tạo thành những chiếc bóng muôn hình dưới mặt đất, gió mơn trớn qua mặt ta, dịu dàng, ta dần dần ngủ thϊếp lúc nào không hay.

-Tỉnh dậy tướng công, chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi.

Ta không hiểu ta vào trong bằng cách nào, hơn nữa còn nằm trên đùi Ngữ Dung, ta ậm ừ rồi bước xuống, đầu óc vẫn còn đang mơ màng.

Bốn người chúng ta bước vào lập tức quán ăn đang náo nhiệt chợt yên tĩnh, Ngữ Dung đã mang lại khăn che mặt nhưng dáng người cùng ánh mắt kia quả thực câu lòng người, một bên sư tỷ bàn bàn nhập hoạ (đẹp như tranh vẽ), một bên tiểu khả ái băng thanh ngọc khiết, may thay bọn họ không thể nhìn thấy tiểu hồ ly một cái câu hồn đoạt phách mỹ nhân. Còn về ta, ta tất nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, như hoa như ngọc... khụ, ngại quá, bỏ qua bỏ qua.

-Khách quan, ngài muốn dùng trà hay ở qua đêm?

-Ở qua đêm. Năm phòng thượng hạng.

-Vâng vâng có ngay, mời đi theo chúng tôi.

-Còn nữa mang ngựa chúng ta đi ăn.

-Là, tiểu nhân biết.

Khi các nàng còn chưa hiểu tại sao ta đặt năm phòng, ta liền ra ngoài mời lão bá đánh xe ngựa, lão bá ngạc nhiên rồi từ chối nhưng ta vẫn tiếp tục mời, lão cảm động đến mức thiếu chút nữa cúi đầu xuống lạy ta may sao ta ngăn lại kịp.

-Dẫn đường đi tiểu nhị.

Đi theo tiểu nhị lên lầu, chúng ta ai vào phòng nấy, ta không muốn lão bá ngại tốn tiền không dám gọi nên gọi trước tất cả các phòng một bàn thức ăn cùng mộc dũng.

-Ninh nhi, nàng cái này phá gia chi tử, sao có thể tiêu phung phí như vậy.

-Bạc nhiều đâu để làm gì. Lát nữa nếu các nàng muốn có thể theo ta làm một chút chuyện, còn không có thể ở phòng.

Ta nói rồi nhìn các nàng, các nàng không biết ta định làm gì nhưng cũng gật đầu nghe lời.

Ăn uống tắm rửa xong xuôi, ta giả trang thành một cái nam tử đến gọi các nàng, khi thấy ta mặc nam trang các nàng đầu tiên đều là sửng sốt rồi nhìn ta có chút mê ly.

-Ai, bản công tử tuy rất soái nhưng đã có thê tử, các nàng đừng như vậy nhìn bản công tử.

Các nàng đồng loạt khinh bỉ nhìn ta, ta cười cười kéo các nàng đi ra ngoài, mua cả đống màn thầu cùng cháo gạo.

Ta theo lời lão bá đi vào phía bên trong tán rừng, tức thì thấy một căn miếu hoang nhỏ bé nhưng chật ních người, người nhiều đến mức phải ngồi tràn cả ra ngoài, phần lớn đều là những đứa trẻ gầy còm, còn lại vài vị phụ nhân, có vài nam nhân nhưng cũng chỉ có da bọc xương.

-Ta có mang thức ăn tới!

Lời vừa nói tức thì họ ùa ra lao về phía chúng ta, các nàng bị một màn này làm hoảng sợ đứng phía sau ta, ta tạo một kết giới, dù sao họ cũng quá đói ta có thể thông cảm.

-Ai muốn ăn xếp thành hàng. Ta mang đủ cho tất cả.

Bọn họ như những hài tử nghe lời xếp thành hàng, từng chiếc màn thầu, từng bát cháo được phát cho từng người, các nàng thấy vậy cũng giúp ta. Có lẽ lâu rồi mới được ăn, cái bát bị họ liếʍ đến sạch bong, ta đoán không cần phải rửa, ta lại đem gạo phát cho bọn họ. Xong việc mồ hôi đã chảy ướt đẫm khuôn mặt ta, lúc ấy ta chợt để ý trong góc có một tiểu cô nương đang ngồi, ta lại gần, tiểu cô nương sợ đến co rụt người lại.

-Đừng sợ, ta sẽ không làm hại muội.

-...

-Sao muội không ra lấy đồ ăn?

-...

-Muội có nghe thấy ta nói gì không?

-...

Ta nhìn qua động tác tay chậm chạp của nàng lờ mờ đoán ra, nàng là bị câm.

-Này, các ngươi, tiểu cô nương này có mẫu thân hay bằng hữu hay gì không?

-Nàng mới chuyển đến chỗ chúng ta được vài ngày, có vẻ đã đi một đoạn đường xa, đi một mình còn bị câm, chúng ta không nói chuyện được với nàng.

Một phụ nhân trả lời, ta gật đầu đến gần nàng một lần nữa, hỏi nàng có theo ta không, nàng ngước lên nhìn ta một chút rồi gật đầu. Ta nở nụ cười bế tiểu cô nương ấy theo về khách điếm.

Tác giả: Trẫm chính là mẹ ghẻ, một bà mẹ ghẻ tốt nhất cái hành tinh này :v Nói trước trẫm viết NP nhưng không có nghĩa cứ là gái thì hốt nhé, có giới hạn thôi, nhiều quá trụ sao nổi, với lại con gái trẫm không phải đối với ai cũng có tình cảm và không phải ai cũng sẽ làm con dâu trẫm. Thế nhé!!