Chương 37

Trên nóc nhà, một hắc y nhân giữ chặt lấy sư nương, đôi miêu nhãn sáng lên trong đêm tối. Dù có gió thổi qua nhưng không ngăn được từng giọt mồ hôi rơi đầy trên khuôn mặt ta.

-Thả sư nương ta ra, ngươi sao có thể bỉ ổi như vậy được.

-Khặc khặc, bỉ ổi sao? Ta thật không hiểu tại sao lão Hắc lại chết trong tay ngươi, nhưng không sao, ta sẽ khiến toàn môn phái ngươi đền mạng cho hắn!

Sư nương nhìn ta cười đến từ ái, người định nói gì đó nhưng khoé môi trào một dòng máu, lão nhân kia dùng móng vuốt một đường xỏ qua tim người.

-Mẫu thân!

Ta thét lên đầy đau đớn cầm kiếm lao đến chỗ lão nhân kia, hắn khinh thường nhìn ta bắn một luồn khí đen ngòm, ta truyền tiên khí vào thanh kiếm chặn lại, hắn tức thì bồi thêm thậm chí còn gia tăng. Kiếm ta trụ không nổi, nó gãy vụn thành mảnh, luồng khí thẳng tắp đánh vào ngực ta khiến ta rơi về sau một khoảng, vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, ta nôn một búng máu, trước mắt ta mọi thứ chìm vào tăm tối.

-Mạc Ninh, tỉnh lại!

-Du Mạc Ninh!

-Sư tỷ!

Từng âm thanh rơi vào tai ta, kèm theo cả tiếng khóc, ta muốn nói với các nàng đừng khóc nhưng không mở nổi mắt, âm thanh cũng không tài nào phát ra, chỉ có thể giật ngón tay.

-Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, chúng ta thật lo cho nàng.

Giọng nói này là của Ngữ Dung, ta cố gắng mở đôi mắt nặng trịch như đeo trì, cố mấp máy môi, lời đầu tiên nói ra lại chỉ là một chữ nước.

Ngữ Dung vội vàng mang ly nước, nàng nâng ta dậy đút nước cho ta, có nước khiến ta dễ chịu phần nào.

Đợi đến lúc thanh tỉnh hơn ta bắt đầu nhìn xung quanh, nơi này là phòng ta ở Đường Lâm môn, chúng ta đã trở về núi. Bây giờ có Ngữ Dung, sư tỷ, vị sư muội đã rất lâu ta mới thấy mặt cùng tiểu hồ ly đứng trong góc ánh mắt lo lắng nhìn ta.

-Sư nương! Sư nương người có ổn không?

Ta xoa ngực vẫn còn khó chịu, tự nhủ với lòng tất cả chỉ là một cơn ác mộng của ta.

-Ninh nhi, nàng phải thật bình tĩnh nghe ta nói, sư nương, người đã...

Đôi tai ta lùng bùng, mọi thứ bắt đầu méo mó đi. Là do ta, do ta hại chết sư nương, ta đã hại chết mẫu thân của mình!

-Ninh nhi, nàng, mắt nàng...

Ngữ Dung cùng sư tỷ lắp bắp nói, vị sư muội kia nhìn ta, ta thậm chí thấy rõ sự sợ hãi chứa đầy trong đôi mắt nàng, tiểu hồ ly vội vàng chạy đến hôn ta như muốn phong bế một thứ gì đó. Ta đưa tay đẩy nàng ra chạm vào dòng nước trên mặt mình, hoá ra không phải nước, là lệ máu.

-Tướng công, bình tĩnh nghe ta nói, nàng phải áp chế tâm ma của bản thân. Hãy vận dụng tiên pháp ta truyền nàng, làm lắng đọng lại mọi thứ.

Tâm ta đau đớn, ta cảm giác như chính ta mới là người xuyên móng vuốt qua trái tim của sư nương. Một giọt máu nóng rơi xuống bàn tay ta, rồi lại một giọt nữa lần này tiểu hồ ly nhìn ta tràn đầy sự lo lắng cùng tự trách. Tai ta nóng lên ù đặc đi, ánh mắt cũng dần chỉ nhìn thấy màu đỏ, máu cam nhỏ giọt xuống tay ta nhưng lý trí ta lúc này hoàn toàn thanh tỉnh.

-Hồ cô nương, ta biết cô ở đây! Mau cứu lấy Ninh nhi, cứu sống nàng!

Ngữ Dung gào lên đến tuyệt vọng, sư tỷ hốt hoảng không hiểu chuyện gì, vị sư muội kia sớm chạy không thấy bóng dáng. Tiểu hồ ly biết không giấu được nữa liền hiện ra trước mặt Ngữ Dung cùng sư tỷ.

-A!

Sư tỷ kêu một tiếng có chút ngã người về sau, ta biết nàng là đang giật mình với những thứ xảy ra.

Tiểu hồ ly búng tay vào trán sư tỷ, dường như trong tíc tắc sư tỷ đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng nhìn ta, ánh mắt đầy sự yêu thương cùng áy náy và bối rối.

-Linh nhi, đưa ta tiên kiếm!

-Nhưng là thân thể nàng...

-Ta tự biết chừng mực.

Tiểu hồ ly thở dài đưa thanh kiếm cho ta, ta nhờ tiểu hồ ly dựa vào những vết tích còn lưu lại tìm ra nơi hắn trốn. Quả là một cái miêu yêu nghìn năm, nơi trú ẩn cũng thật kỹ, tiểu hồ ly đã phải hao tốn khá nhiều công lực mới tìm được hang ổ của lão.

Suốt ba ngày không ăn không ngủ lên đường, đối với nguyên anh cảnh như ta là điều bình thường vì giờ ta đã không cần đồ ăn nữa. Ta biết tiểu hồ ly lo lắng bám theo phía sau ta, ta cũng đã gửi lời nhắn đến mọi người rằng ta đi trả thù cho sư nương, một tuần sẽ về nên mong là mọi người không cần lo lắng cho ta. Nhìn hang động tối om, đen ngòm, sâu hun hút như miệng một con rắn khổng lồ chỉ chực chờ ta lao vào làm ta có chút không thoải mái. Bước vào trong hang, không khí lạnh đến đáng sợ, ta dùng khí tức ở đan điền lưu thông khắp người nếu không ta thực sự đông cứng.

Càng đi vào trong nhiệt độ càng hạ, tiểu hồ ly đã sát cánh đi cùng ta, không ngừng truyền nhiệt khí qua đôi bàn tay đang mười ngón tương khấu của ta và nàng, tất cả như an ủi tâm thần bất định của ta. Chợt ta thấy tiểu hồ ly ngừng bước, dù nghi hoặc nhưng ta cũng ngừng theo, không khí vẫn vậy lạnh lẽo bây giờ ngập tràn mùi máu tươi còn có vài tiếng kêu rên nho nhỏ truyền vào tai ta.

-Ha hả, ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi đã tự dẫn xác tới.

Trong bóng đêm của hang động, cặp miêu nhãn phát ra ánh sáng màu vàng nhìn ta như thể món mồi ngon, lão già kia liếʍ mép, móng vuốt vươn về phía ta.

-Hừ, một cái miêu yêu thấp kém cũng dám lộng hành trước mặt ta?

Tiều hồ ly không nhanh không chậm nói, ta có thể chắn chắn khuôn mặt nàng lúc này không chứa một tia cảm xúc.

-Hồ yêu?

-Mắt mèo nhà ngươi cũng thật kém cỏi, dám nói ta là hồ yêu, còn gϊếŧ của ta nhạc mẫu.

-Năm ta còn ở yêu giới xưng bá chắc ngươi còn đang bú ti mẹ, một tiểu hồ yêu dám lớn tiếng với ta. Hôm nay ta sẽ cho hai người các ngươi nếm thử cảm giác sống không được, chết không xong!

Dứt lời hắn lao đến, tiều hồ ly đã đoán trước nên lùi về sau, móng vuốt cả hai chạm nhau gây ra tiếng kêu chói tai, đòn đánh của lão miêu không phải chỉ vậy mà ngừng, nó càng ngày càng hung hiểm thêm. Tiểu hồ ly tuy rằng ngoài mặt ung dung nhưng động tác đã có phần chậm đi, lão già giơ tay như muốn bổ đôi đỉnh đầu tiểu hồ ly, ta vội cầm kiếm tiên ngăn đòn hung hiểm của hắn.

-A!! Tay ta!!

Tuy không thấy rõ nhưng qua tiếng gào đau đớn cũng đủ khiến ta biết kiếm tiên đã tác dụng lên hắn. Thừa thắng xông lên, ta áp dụng những gì đã học cùng tiểu hồ ly, dồn hết tiên khí vào thân kiếm, một đường kiếm thế như chẻ tre thẳng tắp lao đến phía lão nhân, hắn rút ra một pháp bảo màu bạc loé sáng yếu ớt chặn lại tiên kiếm.

-Không ổn, Tử Vong Phiến!

-Tử Vong Phiến?

-Là một cây quạt được rèn từ loại đá cứng nhất điều chế cùng nhiều tiên thuật khác nhau, không những thế còn được nung liên tục trong lò Kim Ngân 7 7 49 ngày. Vốn dĩ đầu tiên tên là Lạc Tiên Phiến mà trong đại chiến 300 năm trước một bị vị tiên phản bội đem chống lại quân thiên đình. Ngày ấy còn phải mời Tôn Đại Thánh mới miễn cưỡng áp chế được nhưng số người chết dưới cây quạt quá nhiều nên được đổi thành Tử Vong Phiến.

-Vậy miêu yêu này...

Ta nghi hoặc nhìn lão già, lão cười lạnh nhìn ta.

-Phải! Vị tiên đó... Là ta!