Chương 26

-Nương tử, thế nào còn để nến?

-Chờ nàng.

-Nàng quên không cần nến ta vẫn thấy được mọi thứ sao.

-Ta vẫn quên nàng đã vào Nguyên anh sơ kỳ, tốc độ này mà nói là nghịch thiên.

-Ta vẫn không hiểu tại sao ta lại có thể tăng tu vi nhanh đến vậy, ta đoán những người khác tu tiên phải dùng linh thạch rồi các loại tiên đan gì đó.

-Ta cùng nàng song tu, tiên khí của ta hơn hẳn các loại linh thạch, tu vi nàng tăng nhanh cũng là dễ hiểu.

-Ta cũng phát hiện, ta có thể điều khiển được ngũ hành, người ta thường nói ngũ linh căn là phế phẩm.

-Vì rất khó để tu luyện, nhưng nàng đã đến nguyên anh cảnh, không phải sao?

-Ta còn phát hiện ta có thể điều Lôi!

-Cái gì? Nàng cũng quá nghịch thiên rồi.

-Cái này là tốt hay xấu đây?

-Là điềm tốt cũng là điềm xấu. Mong rằng các môn phái sẽ không phát hiện nàng, dù sao ở phàm giới một người như nàng chắc chắn sẽ bị truy lùng.

-Yên tâm, ở thế giới này ta không thể chết, nhưng ta không muốn nhìn sư tỷ, sư muội cứ như vậy mà qua đời.

-Thực ra ta có một cách!

-A~ ta biết Linh nhi tốt với ta mà, nói cho ta nghe đi.

-Tiên giới có một cây gọi là Lão Thụ, cứ năm trăm năm một lần kết hai mươi trái, chỉ cần ăn quả của Lão Thụ sẽ sống lâu thêm hai trăm năm.

-Sao ta lại không có kiến thức này??

-Lúc đó chúng ta mới bắt đầu quen nhau, nàng nghĩ ta đủ tin tưởng nàng đến mức cái gì cũng cho nàng biết sao?

-Cũng phải cũng phải. À phải rồi, tên tham quan này, nàng định làm gì?

-Thực ra mà nói, ta vốn dĩ cảm nhận được có tiên kiếm được giấu trong phủ này, ta đã định lấy nó cho nàng, mà ta thấy nàng cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa nên nghĩ ra cách như vậy.

-Không ngờ một tên quan nhỏ bé như vậy lại có được tiên kiếm.

-Có lẽ chính hắn cũng không biết trong tay hắn là bảo bối đi.

-Linh nhi, vị Trầm cô nương đó muốn ta mang nàng ấy ra khỏi phủ.

-Nếu nàng muốn thì cứ đem cô nương ấy theo.

-Ta sắp lên kinh thành, ta sẽ mua một trà lâu, bây giờ ta dạy cô nương đó chữ viết, rồi sau đó sẽ cho nàng ấy quản lý trà lâu.

-Tướng công! Nàng cũng thật mưu mô!

-Đó không phải mưu mô! Đó là biết suy nghĩ trước sau.

Tiểu hồ ly đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, ta cũng nhìn lại vào mắt nàng, lửa tình xông lên, môi chúng ta chạm nhau, quả thực càng ngày càng không xa nổi nàng ấy. Khi tay ta đã muốn cởi đi lớp y phục thì tiểu hồ ly đột nhiên tránh khỏi tay ta.

-Khanh khách, Trầm cô nương đang khóc nháo đòi nàng kìa.

-Cái gì mà Trầm cô nương khóc nháo đòi ta.

-Không tin nàng có thể qua phòng Trầm cô nương xem. Còn nữa tướng công, đợi sau khi ta đột phá, nàng muốn sao ta cũng chiều.

-Nàng...

Chưa kịp nói hết câu ta đã bị đẩy ra khỏi cửa, cánh cửa ngay lập tức đóng lại trước mắt.

-Hồ Vệ Linh!! Nàng chơi ta!!

-Khanh khách, nhân gia thích vậy!! Nàng ở bên cạnh làm ta không tập trung thu tiên khí được, phiền tướng công qua nơi khác ngủ đi!!

-Nàng... hảo!! Chờ đó!! Ta nhất định không bỏ qua.

Đáp lại ta chỉ là tiếng cười, ta thở dài bước về phía phòng của Trầm cô nương. Bước vào phòng ta giật mình, nàng khóc đến hoa lê đái vũ, tay còn cầm cây nến nhìn khắp phòng.

-Sao nàng còn không ngủ đi, cũng đâu còn sớm nữa.

Nghe thấy tiếng ta, nàng vội lao đến ôm lấy ta, ngọn nến rơi xuống nền đất phát ra tiếng kêu khô khốc.

-Ta tưởng ngươi bỏ ta đi, có biết không tay ta một mảnh lạnh ngắt ta đã sợ đến mức nào. Ta gọi ngươi không đáp lời, ta cố gắng đốt nến tìm ngươi, may sao cuối cùng ngươi cũng trở lại.

Ta vuốt tấm lưng gầy yếu của nàng, rõ ràng là không nhìn thấy ta, vậy mà có thể chuẩn xác ôm ta đến vậy. Ta khẽ tách nàng ra nhưng nàng lại ôm chặt ta không muốn buông.

-Tương Tương ngoan lên giường ngủ trước, ta nhặt ngọn nến đặt vào chỗ cũ, ta đã hứa sẽ ở với nàng mà.

-Đúng rồi, ngươi đã hứa là không được nuốt lời.

Cuối cùng cũng chịu buông, ta nhặt lại cây nến đặt vào bàn, xung quanh lại trở về tối đen như cũ, ta nằm lại trên chiếc giường cứng ngắc kia trong lòng thầm kêu khổ. Trầm cô nương vươn tay chạm được vào người ta mới an tâm, nàng như một đứa nhỏ bất an sợ ta sẽ đi mất.

-Ta có thể ôm ngươi được không?

Nàng dè dặt hỏi, mặc dù trong bóng đêm nhưng ta vẫn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, ta xoay người ôm nàng vào trong lòng. Nàng ở trong lòng ta không dám thở mạnh cũng không dám ngọ nguậy, ta cố điều chỉnh cho nàng nằm thoải mái nhất, ta tay vỗ lên lưng thon gầy của nàng dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, ta phát hiện nàng đã tỉnh nhưng vẫn nằm trong lòng ta, mặt nàng có phần ngơ ngác nắm chặt lấy áo ta.

-Này Tương Tương, mới sáng sớm nàng đã thả hồn đi đâu đó?

-A? Hoá ra ngươi vẫn ở đây, hoá ra không phải là mơ, ta mừng quá, mừng quá.

Nàng dụi vào lòng ta khóc, thật là một tiểu cô nương khuyết thiếu cảm giác an toàn.

-Được rồi nhanh dậy đi, mới sáng sớm đã khóc thành một cái tiểu hoa miêu. Ta phải đi đây, ánh mặt trời làm tổn hại ta, tối ta trở lại.

-Vậy là chỉ buổi tối ngươi mới đến tìm ta?

-Phải! Ban ngày đâu phải thời điểm của ta. Nàng yên tâm không có gì xảy ra đâu.

Ta ra ngoài mua cháo thịt cho nàng rồi mới an tâm đi đến huyện đường, tiểu cô nương nhìn cháo thịt còn nghi ngút khói trên bàn vừa ăn vừa khóc.

Trong huyện đường ta thấy ảo ảnh của ta bị tra tấn dã man, tuy rằng không bị đau nhưng ta thấy thương thay cho ảo ảnh của chính mình. Bên ngoài là một đám nam tử dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn nương tử của ta.

-Ngươi có chịu nhận tội?

-Thảo dân nhận tội.

-Người đâu!! Đem tên này ra ngoài đánh đến chết.

-Là đại nhân.

Tiểu hồ ly ánh mắt hướng về phía ta, ám hiệu nàng đã lấy được tiên kiếm. Ta có chút giật mình, hoá ra đêm qua nàng không muốn ta ở cùng để lấy kiếm cho ta. Lòng ta cảm động đi đến ôm lấy nàng, vì còn nhiều người nhìn nên nàng cũng không làm ra hành động gì, chỉ là tay nàng nhẹ xoa lấy cánh tay ta.

-Cô nương, ta đã phá án xong. Cô nương cũng lấy lại được tự do của mình.

-Đa tạ đại nhân, vậy tiểu nữ xin phép trở về quê hương.

-Cô nương có thể ở lại phủ của ta.

-Đại nhân là một vị quan tốt chắc cũng hiểu cho nỗi lòng muốn hiếu kính phụ mẫu của ta.

-Vậy để vài ngày nữa rồi đi.

-Tiểu nữ muốn hồi lại quê hương càng sớm càng tốt.

Tên quan kia nghẹn lời không biết nói gì, hắn nghĩ vị cô nương này đã nợ hắn một đại ân, chờ nàng hiếu báo cha mẹ xong hắn sẽ cưới nàng làm thϊếp, suy nghĩ ổn thoả, hắn đồng ý cho phép nàng rời đi. Hồ Vệ Linh cảm ơn hắn rồi rời khỏi phủ, bóng nàng từ từ biến mất trong đám đông.