Chương 22

-Nhận ra được ta cũng khá lắm!

Hắc y nhân nhảy xuống tiện tay bỏ chiếc khăn đen trên mặt. Không thể tin nổi tên Kim Cơ này cư nhiên trẻ như vậy, nếu tính ra cũng là một nam tử có sức hút nhưng đôi mắt lộ đầy du͙© vọиɠ cùng chòm dâu dê của hắn khiến hắn nhìn thêm đáng khinh hơn.

-Kim Cơ, hôm nay ngươi sẽ chết ở đây!

Ta rút kiếm nhìn về phía hắn, tuy rằng ta là người hiện đại không thích chiến tranh lại càng không thể ưa máu tươi nhưng làm hắn bị thương rồi trói hắn thì không vấn đề.

-Chỉ vào hai con nhãi các ngươi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng nằm dưới thân ta đi.

-Miệng chó không mọc được ngà voi, xem mồm ngươi thối đến mức nào kìa.

Khuôn mặt Kim Cơ loé ra tia giận dữ, bàn tay hắn nắm lấy một túi bột quăng về phía chúng ta. Ta dùng kiếm chém đôi túi bột đó, tức thì bột bắn tung toé, chúng ta hít vào cũng không phải ít.

-Cực phẩm Xuân Xuân tán này rất tốt, các ngươi sẽ dưới thân ta rêи ɾỉ nhanh thôi. Da thịt của nho nhỏ cô nương kia thực sự là khiến ta phát thèm.

-Ngươi nhìn thấy??

-Ha hả, không sót một chỗ.

Ta chợt thấy mọi thứ nóng bừng, tay cầm thanh kiếm xiết chặt, ta có ham muốn gϊếŧ người, băm chết tên cặn bã kia.

-TA Gϊếŧ NGƯƠI!!!!!!!!!

Ta rít mạnh từng chữ qua kẽ răng cầm kiếm đâm về phía hắn, hắn nhếch môi dùng khinh công tránh né. Ta xuất tiên khí từ đan điền tập trung vào thân kiếm, tay ta nhanh chóng sử dụng "Hư ảnh kiếm pháp". Kim Cơ vẫn dùng khinh công tránh né, rồi hắn chợt bổ một chưởng lực về phía ta, ta lãnh trọn một chưởng của hắn lùi về sau một bước thổ ra một ngụm máu tươi.

-SƯ TỶ!!

Tiểu khả ái định lao về phía ta thì bị tên Kim Cơ điểm huyệt đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy sự lo lắng.

-Dính chưởng lực của ta mà chưa chết ngay, cũng thật khá khen.

Hắn mặc dù nói cho ta nghe nhưng lại nhìn tiểu khả ái cười đầy bỉ ổi, bàn tay hắn lướt qua khuôn mặt của tiểu khả ái, thậm chí muốn giải khai chiếc áo bào mà ta quấn tạm trên người nàng ấy.

-ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!

Lần này ta gào thật lớn xông về phía hắn, hắn định chưởng ta một lần nữa nhưng ta nhanh chóng biến thân ra phía sau hắn, một kiếm thật ngọt đâm xuyên qua trái tim.

-Không... không thể nào! Ta...

Hắn chỉ kịp thều thào vào chữ, từ ngực hắn rỉ ra dòng máu, mồm hắn cũng trào đầy máu tươi, hắn ngã xuống đất chết không nhắm mắt. Ta vội giải huyệt cho tiểu khả ái ôm nàng vào lòng, ta ôm chặt lấy ta khóc đến hoa lê đái vũ.

Mọi người nhanh chóng chạy vào phòng chúng ta, thấy cảnh tượng trên đều sững sờ, không ai có thể ngờ một cô nương mười bốn tuổi có thể gϊếŧ chết một tên cao thủ dễ dàng như vậy.

-Mau dọn xác hắn đi, Hàn nhi cùng Ninh nhi, các con vất vả rồi, chuyển qua phòng khác sớm nghỉ ngơi đi. Còn lại ta sẽ lo.

Ta gật đầu với sư phụ rồi ôm tiểu khả ái qua phòng khác, nàng vẫn không buông ta ra, bám chặt ta như bám lấy phao cứu mạng của cuộc đời nàng.

-Tiểu khả ái, mọi chuyện đã qua, chúng ta an toàn rồi.

Thế nhưng đáp lại ta chỉ là tiếng thở của tiểu khả ái cùng cái xiết tay chặt hơn, ta chợt nhớ ra nàng là dính xuân dược. Vội đặt nàng lên giường ta chuẩn bị vận công để ép xuân dược ra khỏi người nàng nhưng nàng lại nhanh hơn ta một bước, đôi tay mềm mại nhẵn nhụi ôm lấy cổ ta, thổ khí như lan.

-Ta nóng... Ninh, ta nóng.

Giọng nàng nỉ non bên tai ta, đôi bàn tay muốn tự thoát khỏi chiếc áo bào. Ta cố gắng giữ bản thân mình thanh tỉnh đè tay nàng lại, tự nhủ bản thân nàng mới chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi. Nàng ngẩng mặt lên nhìn ta, khuôn mặt bình thường vốn lạnh lùng nay tràn đầy mị hoặc xen lẫn sự non nớt, nàng vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi của bản thân, bàn tay nàng chà xát bàn tay ta.

Ta cúi xuống chiếm cứ lấy môi nàng, nàng nhiệt tình mυ"ŧ lấy cánh môi ta, có chút tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi của ta. Tiểu khả ái hơi thở nặng dần, ta định tách ra cho nàng lấy dưỡng khí nhưng nàng cố chấp không cho ta rời đi.

-Ha... Ninh, muốn ta.

Tiểu khả ái nhẹ giọng rêи ɾỉ, đôi tay ta bắt động nhưng khi động đến bộ ngực non mềm còn đang phát dục của nàng thì ngừng lại. Nàng mới chỉ mười ba tuổi, còn là đang chịu tác động của xuân dược, nếu ta làm vậy với nàng khác gì ta là cầm thú. Ta bắt đầu áp chế du͙© vọиɠ của bản thân xuống, điểm huyệt khiến nàng ngất đi, ta để nàng dựa vào lòng ta rồi vận dụng tiên thuật ép xuân dược ra khỏi cơ thể nàng. Một đêm tiểu khả ái ngủ trong lòng ta đến bình yên.

-Tướng công, nên dậy thôi.

Tiểu hồ ly dùng tay vỗ vỗ vào má ta gọi ta dậy, ta giật mình mở mắt ra nhìn nàng, nàng cười ngọt ngào nhìn ta, thậm chí chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cùng điểm tâm cho ta.

-Cảm ơn nương tử.

-Ân, đừng động, ngươi làm tiểu sư muội thức mất.

Ta nhớ lại chuyện đêm qua có chút xấu hổ không dám nhìn tiểu hồ ly. Nàng hiểu ta nghĩ gì nên vỗ đầu ta cho ta an tâm, ta biết nàng đây là đang khen hành động hôm qua của ta. Ta nhẹ nhàng đặt tiểu khả ái xuống giường, nàng đêm qua mệt rồi nên để nàng ngủ thêm nhưng ta không nghĩ tiểu khả ái vừa rời lòng ta thì liền thức dậy. Nàng như lọt trong sương mù, ta xoa đầu nhìn nàng cười dịu dàng, lúc này nàng mới ôm chầm lấy ta.

-Ta thực sự rất sợ, sợ rằng tỉnh dậy biết rằng thân thể ta bị vấy bẩn, sợ rằng tỉnh dậy ngươi đã đi xa ta.

-Cái này ngốc nghếch, không phải ta đã nói sẽ bảo vệ muội sao.

-Nhưng sư tỷ, thân thể ta đã bị hắn nhìn thấy, ta không còn xứng với tỷ nữa.

-Cái gì mà xứng với không xứng, tiểu khả ái của ta luôn như vậy thanh thuần đáng yêu.

-Hơn nữa khuôn mặt nàng của ta đã bị hắn chạm vào. Không được, ta muốn huỷ đi khuôn mặt này, thật ghê tởm!!

-Tiểu khả ái, bình tĩnh.

Ta dịu dàng trấn an rồi hôn khắp khuôn mặt nàng ấy.

-Sư tỷ, người...

-Vô luận thế nào, ngươi luôn là tiểu khả ái trong lòng ta. Nào lại đây cùng ta rửa mặt ăn điểm tâm.

Mặt tiểu khả ái hồng lên, nàng cúi đầu thẹn thùng để ta thay nàng ấy lau mặt, xúc miệng rồi đút màn thầu cho nàng ấy ăn. Bên kia tiểu hồ ly nhìn thấy chuẩn xác nhéo vào eo ta, ta đau đến mức khuôn mặt muốn biến dạng. Nhân lúc tiểu khả ái cúi xuống, ta vụиɠ ŧяộʍ quay qua hôn tiểu hồ ly, dù tiểu khả ái không thấy tiểu hồ ly nhưng nếu nhìn ta hôn vào không khí thì khá kì quái. Một buổi sáng ngọt ngào của ta cứ như vậy mà trải quá.