Chương 19

-Mỹ nhân a~ toàn là mỹ nhân a~ ta thực hâm mộ Trương sư đệ có toàn sư muội nghiêng nước nghiêng thành như vậy.

-Ha hả, nào có nào có.

Trương tiểu thụ, à không phải là Trương Đại Khánh nhị sư huynh miệng cười hớn hở, thỉnh thoảng còn liếc về phía sư tỷ khiến ta có chút không mất hứng.

-Nhị sư huynh cũng thật cao hứng.

-Tất nhiên tất nhiên, không cao hứng sao nổi.

Ta nhìn nhị sư huynh rồi quay qua chỗ khác, nhị tiểu thụ càng lớn càng ngốc nghếch đi.

-Tứ muội, tứ muội đâu?? Ta muốn gặp tứ muội.

Bên ngoài một nam nhân cao lớn, quần áo gấm hoa, khuôn mặt mang theo sự oai hùng cùng làn da ngăm đen nhìn thật giống một võ tướng cầm theo một thanh bảo kiếm xông vào.

-Ngươi là ai?? Đứng lại!!

Các đệ tự của sư thúc sư bá rút kiếm chỉ vào nam nhân kia nhưng chỉ cần liếc nhìn ta đã nhận ra là đại sư huynh. Dù so với lúc trước đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng tính tình đó, giọng điệu đó, thanh kiếm đó chỉ có thể là đại sư huynh.

-Đây là đại sư huynh, Dương Dự Lý, mọi người nào quên nhanh vậy.

-Ahaha, phải phải, nào có quên, nào có quên.

-Đại sư huynh.

Ta có chút xúc động nhìn đại sư huynh, người nhìn ta cười trìu mến xoa đầu miệng lẩm bẩm: "Trở về là tốt rồi!" Nhưng chỉ một lúc đại sư huynh ánh mắt đã đánh sang tiểu khả ái.

-Ngũ muội, muội khoẻ không?

-Ta khoẻ a đại sư huynh.

-Muội có muốn cùng ta...

Đại sư huynh chưa kịp nói hết thì chợt nghe tiếng trầm trồ. Sư bá Phụng Hoan bước vào hành lễ với sư phụ cùng hai sư thúc, sau lưng của sư bá ta để ý có một mỹ nhân, người này thiều nhan nhã dung (dung mạo xinh đẹp thanh thoát) và ta chắc chắn tiếng trầm trồ vì vẻ đẹp của nàng.

-Ninh nhi! Sao còn ngây người?!

-A?? Ninh nhi bái kiến Phụng Hoan sư bá.

-Cái này Ninh nhi đã trở về ta cũng an tâm. Cũng lớn hơn không ít, còn đẹp ra nữa.

-Đa tạ sư bá, sư bá quá lời rồi.

Phụng Hoan sư bá cười cười rồi lên ngồi cạnh Tầm Hiên sư thúc lẫn sư thúc Lý Tần.

-Ngọc Lâm sư đệ sao còn chưa đến?

Lý Tần sư thúc hỏi, đôi mắt nhỏ của hắn nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh.

-Ta có nhận thư báo rằng sư đệ sẽ tới muộn.

-Hừ.

Lý Tần sư thúc hừ một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt tỏ vẻ không quan tâm. Tầm Hiên sư bá lắc đầu nhìn Phụng Hoan sư bá, hai người trao đổi ánh mắt rồi nhìn sư phụ ta.

-Sư tỷ, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm vị sư muội kia.

-Ta nhìn chằm chằm vị sư muội nào?

-Đệ tử của Phụng Hoan sư bá.

-Ta đây cũng chỉ là lướt qua thôi a~ bên cạnh ta có sư muội khả ái làm sao ta còn tâm tư để ý người khác cơ chứ.

-Ngươi đang dỗ ngọt con nít sao, ta dù sao cũng là người lớn rồi.

Phần lớn những đứa con nít trong độ tuổi này đều tự nhận mình lớn, tiểu khả ái cũng không ngoại lệ, nàng tuy rằng ứng xử biết suy nghĩ hơn những hài tử khác nhưng với ta nàng còn khá ngây ngô. Không riêng tiểu khả ái, sư tỷ cũng chỉ là một cô nương mười năm tuổi, vì vậy tuy là sư muội nhưng ta hết sức nhường nhịn vị sư tỷ này.

-Chúng con bái kiến Ngọc Lâm sư bá!

Ngọc Lâm sư bá lần này đi cùng duy nhất một nam đệ tử, cái kia nam đệ tử chắc cỡ phải gần ba chục tuổi đầu, khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài từ má xuống cằm.

-Hừ. Đại Nan sư huynh cũng thật có tiền, chỉ vì một đệ tử trở về mà bày biện xa hoa.

Ngọc Lâm sư bá mang theo ánh mắt khinh thường nhìn ta rồi phất áo ngồi cạnh sư phụ ta cùng Phụng Hoan sư bá.

-Nếu mọi người đã đến đủ vậy ăn uống no say, rồi ngày mai, chúng ta cùng nhau truy lùng Kim Cơ trừ hại cho giang hồ.

Ngọc Lâm sư bá cùng Lý Tần sư thúc đồng thanh hừ một tiếng nhấp chén rượu, hiển nhiên không quá quan tâm lời sư phụ ta nói.

-Khach khách, các ngươi vậy mà không mời chúng ta.

Nam nhân mặc hồng y mỏng manh đến phong tình, đôi môi đỏ mấp máy, ánh mắt dụ hoặc đến cực điểm.

-Năm lần bảy lượt đến phá đám chúng ta, Hoa Nguyệt giáo các ngươi là muốn gây chiến?

-Ai u~ lão già ngươi tức giận cái gì, ta mới không thèm đánh nhau với ngươi.

-Ngươi... thứ bán nam bán nữ hạ đẳng.

Lời nói của Ngọc Lâm sư bá vừa dứt. "Xoát" một tiếng chiếc kim châm nhỏ bay tới chuẩn xác ghim vào cánh môi của hắn.

-A!!!!! Đau chết ta!!!!! Ngươi thứ hạ đẳng, ta gϊếŧ chết ngươi.

-Sư đệ bình tĩnh! Hãy xem xem trên kim châm liệu có độc hay không.

Tầm Hiên sư thúc vừa nói xong Ngọc Lâm sư bá bất lực xụi lơ xuống, tên đệ tử phía sau nhanh nhẹn đỡ lấy sư bá rồi gọi đại phu.

-Phó giáo chủ, người làm vậy thật phí phạm kim châm của chúng ta.

Một thị nữ đứng cạnh phó giáo chủ nói, giọng điệu đầy khinh thường nhìn chúng ta.

-Làm càn, khinh người quá đáng.

Lý Tần sư thúc gầm lên sử dụng trưởng lực đánh về phía phó giáo chủ, hắn nghiêng người về một bên, chưởng lực trúng thị nữ phía sau khiến nàng bay đập vào vách tường, phun máu chết tại chỗ.

"Thế này quá độc ác rồi!" Ta nghĩ trong đầu rồi lấy tay che mắt tiểu khả ái, ta không muốn nàng nhìn cảnh máu chảy đầu rơi.

-Dám gϊếŧ người của ta, đền mạng đi lão già.

Phó giáo chủ cùng Lý Tần sư thúc bắt đầu so chiêu, kim châm bắt ra đều bị Lý Tần sư thúc né được, hắn dùng chân gạt một quyền khiến phó giáo chủ lùi về sau một bước, lập tức phó giáo chủ lộ sơ hở, Lý Tần sư thúc dồn trưởng lực đánh về phía phó giáo chủ. Vì quá vội phó giáo chủ Hoa Nguyệt giáo lấy tay không chống đỡ nhưng dù sao Lý Tần cũng luyện công trước phó giáo chủ, may mắn võ công Thanh Bạch phái chủ yếu về kiếm thuật cùng khinh công nên phó giáo chủ chỉ bị bức lui năm bước cùng thổ huyết, Lý Tần sư thúc cũng dính chiêu nên lùi sau hai bước, khoé môi rỉ ra chút máu tươi.

-Khá lắm lão già!!

Hồng y nam nhân phun ra búng máu rồi huýt một tiếng, tức thì hơn năm mươi người của Hoa Nguyệt giáo xuất hiện. Bên ta Ngọc Lâm sư bá đã bị thương, còn lại chỉ có một vài đệ tử, tổng cộng là hơn ba mươi người, phần lớn là đệ tử của Tầm Hiên sư thúc cùng Phụng Hoan sư bá. Hai bên giương cung bạt kiếm nhìn nhau.

Không khí đang cực căng thẳng, đệ tử của Phụng Hoan sư bá uống nốt chén rượu rồi đặt xuống. Nàng nhẹ giọng.

-Hoa Mị, đừng cố chấp, về đi.

-Nhị giáo chủ, ngài về ta về.

Tức thì tất cả đều im lặng nhìn tiểu mỹ nhân kia, nàng thở dài một hơi rút ra thanh kiếm.

-Nếu vậy Hoa Mị, đấu với ta! Ngươi không thể từ chối.