Mười mấy thợ mỏ liên thủ đào hố, không bao lâu thì đào được một cái hố lớn, đem ba người kia ném vào chôn.
Tử Vân Thù lục soát qua ký ức của mười mấy thợ mỏ, xác định những người này đều bị ba người kia chèn ép, không còn đồng đảng của ba tên kia. "Hắn" nói: "Các ngươi đã gặp qua bọn ta sao?"
Có người lập tức phản ứng, vội vàng nói: "Không gặp qua."
Tử Vân Thù lại hỏi: "Vậy trước đó ba người này chết như thế nào?"
"Khoáng đạo sụp, bị đè chết."
Tử Vân Thù nói: "Được, các ngươi tự do rồi. Nếu như các ngươi gặp qua bọn ta, hoặc là ba người kia không phải bị khoáng động sụp đổ đè chết....." Mặt "hắn" lộ vẻ âm ngoan nhìn quét một vòng, khiến bọn họ sợ đến lập tức thề thốt đảm bảo.
Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù lúc này mới thoả mãn dẫn Bao Cốc rời khỏi. Các nàng ba người tiếp tục đi vào trong, gặp phải không ít nhóm thợ mỏ lớn nhỏ.
Mỗi khi các nàng đi ngang qua những nhóm thợ mỏ này đều sẽ có người cảnh giác chăm chú nhìn các nàng, thẳng đến bọn họ rời khỏi. Cũng có gặp phải những đội thợ mỏ "cường thế" mời bọn họ gia nhập nhưng đều bị Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù dụng quyền cước cự tuyệt.
Bao Cốc nhìn ra những nhóm thợ mỏ ở đây chia làm hai loại : một loại là do thợ mỏ vì phòng ngừa bị người tu tiên thực lực cao hơn khi dễ tự phát tụ tập cùng một chỗ, loại còn lại là trước đó các nàng đã gặp phải, người tu tiên thực lực cao hợp lại với nhau ức hϊếp người tu tiên thực lực thấp kém hơn.
Thợ mỏ đánh nhau ẩu đả cho dù là gϊếŧ người, những lính tuần tra Trúc Cơ Kỳ cũng không để ý không hỏi.
Đánh chết người, chôn ngay tại chỗ thì xem như xong.
Sau khi những người đó chết, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tuần tra liền lấy hết linh thạch của người chết đi, bảo người còn sống chôn thi thể rồi cho qua.
Ngọc Mật nói cho Bao Cốc biết: "Thợ mỏ là tầng lớp thấp nhất trong giới tu tiên, thông thường đều là không có tài nguyên tu tiên lại không có tư chất mới xuống đây đào quặng làm cái nghề mạo hiểm này. Dĩ nhiên, nếu như có thể sống đi ra ngoài, làm thợ mỏ một năm bằng làm mười năm ở ngoài."
Bao Cốc kinh ngạc hỏi: "Những người ở phía trên không quản sao? Tùy ý để nhiều thợ mỏ đào khoáng chém gϊếŧ lẫn nhau mà chết trong khoáng động?"
Tử Vân Thù nói: "Môn phái tu tiên không thiếu chính là ngoại môn đệ tử, muốn bao nhiêu ngoại môn đệ tử làm thợ mỏ thì có bấy nhiêu. Nếu muốn duy trì trật tự trong nhóm thợ mỏ cần rất nhiều đệ tử Trúc Cơ Kỳ, dùng đệ tử Trúc Cơ Kỳ để đảm bảo tính mệnh cho thợ mỏ tầng lớp dưới cùng trong tu tiên giới đối với bất luận môn phái nào mà nói đều là hại nhiều hơn lợi. Nếu thợ mỏ đã lựa chọn công việc đào khoáng phiêu lưu này, có thể sống sót ra ngoài hay không, toàn bộ xem tạo hóa cùng bản lĩnh của bản thân. Có được chính là linh thạch được đá bao quanh, chính vì linh thạch này được đá bao lấy, linh thạch mới có thể phong tồn trong khoáng động, linh khí không bị phân tán trong không khí theo năm tháng lâu dài. Những linh thạch trong đá này không những có thể lưu tồn ở linh quặng, còn có thể chặt đứt thần niệm dò xét. Một mảnh linh quặng lớn như vậy tầng tầng lớp lớp đá bao quanh chớ nói người tu tiên Nguyên Anh Cảnh, cho dù là người tu tiên Hóa Thần Kỳ cũng vô pháp dùng thần niệm tham tiến đến. Mấy vạn thợ mỏ phân bố dưới lòng đất so với tổ ong còn phức tạp hơn, khoáng động nhiều khoáng đạo to nhỏ như vậy, nhất thời chết vài người, cho dù là cao thủ Hóa Thần Kỳ cũng rất khó phát giác. Những thợ mỏ này quanh năm không ngừng đào xới dưới mặt đất, theo khoáng đạo mở rộng ngay cả thợ mỏ cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, càng miễn bàn người bên ngoài. Dưới này gϊếŧ chết một người tìm một chỗ chôn, sau đó đi vài vòng, ngươi quay đầu lại bản thân cũng tìm không thấy chỗ đó là đâu."
Ngọc Mật nhắc nhở: "Sắp hai canh giờ rồi." Dịch dung đan sắp hết hiệu lực rồi.
Tử Vân Thù nói: "Vào sâu một chút nữa." Nàng dẫn Bao Cốc cùng Ngọc Mật đi vào trong, rẽ đến một khoáng đạo tựa hồ đã bỏ hoang. Sau khi các nàng tiến vào khoáng đạo, Tử Vân Thù liền bảo Bao Cốc lấy pháp bảo trữ vật ra cho các nàng, lại từ đó lấy ra một ít tài liệu bố trí pháp trận để ngụy trang khoáng đạo thành một thạch động tầm thường không có khoáng thạch.
Không mất quá nhiều thời gian, dịch dung đan liền mất đi hiệu lực, ba người khôi phục dáng vẻ vốn có.
Bao Cốc hỏi: "Bây giờ chúng ta phải đào khoáng thạch sao?" Bao Cốc đem đồ vật của Ngọc Mật trả lại cho nàng.
Tử Vân Thù nói: "Ta và Sư Tỷ người đào khoáng, ngươi nhĩ hảo luyện công đột phá cảnh giới thì được rồi." Nói xong, đem sọt chứa cùng cái xẻng ném tới một bên, lấy ra hai cái xẻng chính nàng luyện chế, một tay một cái hướng phía mạch khoáng linh thạch đào xuống .
Mạch khoáng linh thạch kiên cố dưới cái xẻng của Tử Vân Thù cũng phải mềm như đậu hũ. Có một số đá bao linh thạch bị phá vỡ, linh thạch trực tiếp lộ ra ngoài, Tử Vân Thù liền bảo Bao Cốc cầm lấy linh thạch đi tu luyện.
Tử Vân Thù phụ trách đào, nàng dùng hai tay cầm xẻng liên tục đào xuống. Cái xẻng trong tay nàng tựa như máy nghiền đá, tầng nham thạch rắn chắc vỡ thành nhiều khối nhỏ lăn rào rào, rất nhiều linh thạch bị vỡ vỏ bọc cùng nguyên thạch hỗn loạn nằm bên dưới.
Ngọc Mật đi theo phía sau Tử Vân Thù thu nhặt linh thạch đào lên được.
Bao Cốc vốn dĩ là muốn ngồi phía sau hấp lấy linh thạch mới vừa đào để tu luyện, lại không nghĩ rằng tốc độ đào của hai người này thực sự quá nhanh, nàng mới vừa cầm một đống linh thạch ngồi xuống, đang chuẩn bị tu luyện thì phát hiện hai người kia đã về phía trước xa gần mười trượng, còn không ngừng ném đá vun về phía sau, nhận thấy nàng sẽ bị hai người chôn sống ở phía sau. Nàng vội vàng nhảy qua đống nham thạch chen đến phía sau Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật, nói: "Hai ngươi đào nhanh như vậy, không sợ chôn sống ta sao?" Nàng tu luyện chí ít phải ngồi cả ngày, một ngày thì hai người các nàng đã đi đến đâu rồi không biết.
Tử Vân Thù quay đầu lại nhìn Bao Cốc, sau đó lại tiếp tục đào lấy linh thạch, nói: "Ngươi không biết đi theo dấu vết của hai người bọn ta sao? Chôn ngươi ở phía sau? Ngươi không biết dùng túi trữ vật dời đống đá vụn đó đi? Sọt chứa sau lưng ngươi có thể chứa vụn đá."
Bao Cốc chạy về lấy lại sọt chứa bị nàng vứt ở phía sau nhìn vào bên trong mới phát hiện cái sọt rách cư nhiên cũng là pháp bảo trữ vật, hơn nữa còn có hai tầng, một tầng khá nhỏ, phỏng chừng chỉ dùng để chứa linh thạch, còn có một tầng rất lớn, tựa hồ dùng để chứa đá. Lúc này nàng mới biết, thảo nào trước đó di dọc khoáng động không thấy bên ngoài có nham thạch đá vụn, đi vào trong khoáng động cũng không nhìn thấy người vận chuyển đá vụn ra ngoài.
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nói: "Đưa sọt chưa cho ta." Nàng từ trong tay Bao Cốc lấy đi sọt chứa, thu hết đá vụn vào. Nàng nói: "Vì phòng đào rỗng sơn thể gân nên sụp lỡ, sau khi đào xong mạch khoáng phải dùng đá lấp lại, bằng không đào một mạch khoáng phế một mảnh núi non, linh sơn tú thủy biến thành cùng sơn ác thủy, linh khí mất hết, cứ thế lâu dài đừng nói tu tiên ngay cả nơi sinh tồn đều bị phá hủy."
Trong lúc đang nói, Tử Vân Thù lại đi đến phía trước đào được một hai trượng.
Ngọc Mật nhìn tốc độ đào của Tử Vân Thù, lại nhìn Bao Cốc, nói: "Người đến cùng ta thu nhặt linh thạch đi."
Bao Cốc trả lời một tiếng, vui vẻ lấy linh thạch trong đống đá vun bên cạnh Ngọc Mật. Thật đúng là đầy đất đều là linh thạch a, tuy nói phẩm giai đều là hạ phẩm linh thạch, nhưng số lượng rất nhiều a, thỉnh thoảng còn có thể gặp được một ít trung phẩm linh thạch cùng thượng phẩm linh thạch.
Những linh thạch này cùng linh thạch trước đó Bao Cốc nhìn thấy lại có bất đồng, linh thạch trước đây đều được cắt gọt dùng như tiền, còn những linh thạch này đều là mới vừa đào lên, kích thước không đều, Bao Cốc thậm chí còn nhìn thấy một khối linh thạch lớn bằng quả dưa hấu, tuy nói là hạ phẩm linh thạch tạp chất rất nhiều, nhưng đời này vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy linh thạch lớn như vậy.
Ngọc Mật dùng vòng ngọc trữ vật thu linh thạch vừa cười vừa nói: "Tiểu Sư Thúc, cảnh giới như ngươi đến đào khoáng thạch, trong tu tiên giới là người duy nhất đi?"
Tử Vân Thù ân hừ một tiếng, nói: "Đường đường một chưởng môn chi nữ của môn phái tu tiên cao thủ Biến Hóa Kỳ lại mang theo người Kim Đan kỳ đứng đầu một phong đi làm thợ mỏ, đâu chỉ là duy nhất trong tu tiên giới, còn là vô tiền hoáng hậu nữa a?" Ai có thể nghĩ đến các nàng có thân phân như vậy nhưng lại nghèo túng đến mức này. Bao Cốc rất giàu có, nhưng tất cả đều ở trong bụng Đa Bảo Linh Hầu, hầu tử xấu xa lại keo kiệt đến khiến người ta thổ huyết.
Tử Vân Thù đào cực kỳ chú ý. Khoáng đạo nếu đào quá lớn rất dễ sụp xuống, cho nên nàng đào vòng quanh. Thỉnh thoảng đào ra đến bên ngoài thì đều sẽ dùng đá vụn lấp lại, khiến người bên ngoài nhìn vào cứ nghĩ đây là khoáng đạo bỏ hoang.
Tử Vân Thù lại đào một hồi, nhìn thấy Bao Cốc đi theo phía sau Ngọc Mật nhìn Ngọc Mật lấy linh thạch. Bao Cốc theo sát bên cạnh Ngọc Mật, Ngọc Mật một bên đào một bên lấp lại, phía sau đá vụn bị đào lên chất thành đống lớn.
Lấy linh thạch chỉ cần mình Ngọc Mật làm là đủ rồi, thêm một Bao Cốc, bớt một Bao Cốc cũng không ít. Tốc độ của hai người các nàng quá nhanh, lại không thể bỏ rơi Bao Cốc ở phía sau khiến Bao Cốc ngồi xuống tu luyện, nhưng để Bao Cốc đứng như vậy cũng lãng phí thời gian. Tử Vân Thù vừa nghĩ, dù sao thì Ngọc Mật lấy linh thạch đều là dùng túi trữ vật thu lấy, phá vỡ nham thạch đều là lăng không chém vỡ, căn bản không cần khom lưng, nàng linh cơ khẽ động, nói: "Ngọc Mật, ngươi không cảm thấy Bao Cốc rãnh rỗi đứng bên cạnh như vậy quá lãng phí thời gian sao? Ta có một chủ ý có thể cho nàng tu luyện, chính là cần khổ cực ngươi một chút."
Ngọc Mật vừa nghe liền biết không phải chuyện tốt. Nàng cau mày nói: "Tiểu Sư Thúc, ngươi lại muốn hãm hại ta?"
Tử Vân Thù nói." Hãy nghĩ đến thái cổ di tích!"
Ngọc Mật trắng mắt liếc nhìn nàng, rất bất đắc dĩ nói: "Nói đi, muốn ta làm gì?"
Tử Vân Thù nhoẻn miệng cười, lập tức lấy ra một ít nguyên vật liệu, đơn giản tế luyện một phen, làm ra một chiếc xe kéo nhỏ. Xe kéo này chính là dùng vài khúc xương cùng da yêu thú luyện ra, phía dưới có bốn bánh xe, phía trên buộc một sợi dây. Tử Vân Thù đưa sợ dây cho Ngọc Mật vắt trên người, nói: "Bao Cốc ngồi trên xe tu luyện, ngươi kéo xe mang nàng đi. Aiz, đừng nhíu mày, nếu như ngươi ngại kéo xe khó coi, ta có thể luyện một cái túi lớn cho ngươi cõng Bao Cốc."
Ngọc Mật: "......"
Bao Cốc nhìn xe kéo, lại nhìn Ngọc Mật, không hiểu sao, trong nháy mắt nàng nghĩ đến lão ngưu kéo xe.
Tử Vân Thù nói: "Vì di tích thái cổ, Ngọc Mật, hai chọn một, xe kéo hay là túi cõng?"
Ngọc Mật nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Ta nghĩ bóp chết Bao Cốc." Nàng quay đầu hung hăng trừng Bao Cốc nói: "Còn không ngồi lên đi?" Nếu như không phải biết nàng cùng Tiểu Sư Thúc không thể đổi công việc, Tiểu Sư Thúc nhất định sẽ rất vô tội hỏi nàng: "Ngươi đào có nhanh bằng ta không?" Cảnh giới không bằng người, thực lực không bằng người, nàng chỉ có thể nhận mệnh!! Nhưng vì sao Bao Cốc cảnh giới tu luyện thấp như vậy, còn muốn nàng kéo xe cho Bao Cốc? Kéo xe a! Nàng đường đường đại lý phong chủ Linh Vân Phong, Sư Tỷ của Bao Cốc, cư nhiên kéo xe cho Bao Cốc.... Ngọc Mật khóc không ra nước mắt.... Nàng rốt cuộc nhìn thấu rồi, nàng tuy rằng mang danh đại lý phong chủ, tuy rằng còn có một sư muội thực lực kém hơn nàng rất nhiều, nhưng địa vị của nàng ở Linh Vân Phong vẫn là thấp nhất a! Thấp đến nàng phải kéo xe cho Bao Cốc a - kéo xe a!
Bao Cốc cầm linh thạch ngồi trên xe kéo, nhỏ giọng nói: "Sư Tỷ, trở về ta mời ngươi ăn cơm."
Ngọc Mật hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi làm cơm có ngon bằng ta không?" Nàng cũng không phải không ăn qua thức ăn Bao Cốc làm! Sách, quả thực khiến nàng ngay cả ghét bỏ đều lười ghét bỏ. Nước trong nấu thịt, thêm chút muối cùng linh dược nấu lên, thịt nướng càng sơ sài, chỉ nướng trên lửa, thêm chút muối chút linh dược... Bao Cốc ở trong tiểu viện của nàng lâu như vậy, nàng nhiều lần nhìn thấy Bao Cốc nấu ăn, nhưng chưa hề nhìn thấy cái gì khác ngoài canh, cùng thịt nướng!
Bao Cốc không dám lên tiếng nữa, lập tức ngồi yên trên xe kéo, dùng linh thạch hấp thụ linh khí.
Ngọc Mật phiền muộn vừa kéo sợi dây của xe kéo vừa lấy linh thạch, nàng nhặt được linh thạch còn phải đưa đến phía sau cho Bao Cốc tu luyện. Nàng bỗng nhiên phát hiện Bao Cốc so với thợ mỏ đầu lĩnh xấu xa còn muốn xấu xa hơn, chí ít thợ mỏ đầu lĩnh xấu xa sau khi lấy tất cả linh thạch sẽ không bắt thợ mỏ dùng xe kéo kéo bọn họ đi.