Ngọc Mật hỏi: "Tiểu Sư Thúc, ba người này phải bỏ ở chỗ nào đây?"
Tử Vân Thù liếc nhìn ba gã đệ tử Thái Âm Môn bị cởi y phục nằm trên mặt đất, hừ nhẹ nói: "Bái nhập môn phái nào không tốt, hết lần này tới lần khác bái vào Thái Âm Môn!"
Bao Cốc trong lòng run lên, nghĩ thầm: "Sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ?" Nàng vội vàng nói: "Tiểu Sư Thúc, đây là ba mạng người a!"
Tử Vân Thù trừng Bao Cốc cả giận: "Tiểu Sư Thúc ta đường đường người tu tiên Nguyên Anh Cảnh còn có thể hạ thủ đối với ba tên tiểu tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ sao?"
Bao Cốc trong lòng sửa đúng: "Ngươi rõ ràng yêu tu, yêu tu biến hóa kỳ." Tiểu Sư Thúc cho dù là yêu tu, cũng có linh hồn trong sáng của nhân loại a, nếu như nàng dám đem lời này nói ra, Tiểu Sư Thúc nhất định sẽ đánh chết nàng. Nàng nói: "Ta có chủ ý chủ ý, chúng ta dùng truyện tống trận đài truyền bọn họ đi thật xa đi!"
Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật đồng thời liếc xéo Bao Cốc.
Ngọc Mật nói: "Ngươi biết một tòa truyện tống trận đài giá trị bao nhiêu linh thạch không? Thấp nhất cũng đáng năm trăm trung phẩm linh thạch! Không phải ngươi gần đây thấy bọn ta mang ngươi truyền tống rất thuận tiện nên cho rằng truyện tống trận đài rất rẻ a? Còn không phải là vì suy nghĩ cho an nguy của ngươi, không tiếc mỗi lần xuất hành đều phải dùng truyện tống trận đài phá hoại tài sản này."
Bao Cốc suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy trước đây các ngươi xử trí bọn họ như thế nào?"
Ngọc Mật hé miệng cười: "Chúng ta trước đây đều là tốc chiến tốc thắng, hơn nữa chưa từng trải qua buôn bán lớn như vậy." Nói xong, mở trừng hai mắt. Nàng đúng là dự định đem ba người bọn họ ném ở chỗ này tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt.
Tử Vân Thù nói: "Là ta sơ sót. Ở đây cách Thái Âm Môn không xa, nếu ném bọn họ ở đây đợi bọn hắn tỉnh dậy trở lại Thái Âm Môn báo lại sẽ làm lộ hành tung của chúng ta. Nếu là nội môn đệ tử hoặc chân truyền đệ tử thì trực tiếp phong ấn đem bọn họ phong kín ở chỗ này. Nhưng đây là ngoại môn đệ tử trên danh nghĩa mà thôi, tha cho bọn hắn một mạng vậy!" Nói xong, ném ra một truyện tống trận đài, khắc tọa độ, đưa bọn họ lên truyện tống trận đài.
Tử Vân Thù bắt về ba người này đều đang ở tu vi Luyện Khí Kỳ, các nàng ba người vì phối hợp diễn xuất cho phù hợp với tu vi của ba người này nên chỉ có thể dùng hai chân thi triển khinh thân thuật chạy vội trong sơn lâm, Tử Vân Thù âm thầm thi triển chút kỹ xảo khiến ba người tăng nhanh tốc độ, hơn ba trăm dặm đường không được nửa canh giờ liền chạy đến nơi.
Các nàng thả chậm bước chân trước khi vào một ngôi trấn nhỏ.
Bao Cốc nhìn thấy người trong trấn nhỏ đều mặc y phục ngoại môn đệ tử, mở cửa hàng, bày quán bán đồ vật này nọ, đi dạo phố, cảnh tượng nhộn nhịp, hoặc đang đứng trước cổng trấn thông báo điều tra các loại tin tức. Bao Cốc hiếu kỳ chui vào bảng thông cáo nhìn, phát hiện mặt trên dán đầy giấy kích thước không tương đồng, những tờ giấy này đại đa số đều là tin tức, muốn cầu tin tức hoặc là chiêu mộ tin tức.
Ngọc Mật nói với Bao Cốc đang đứng trước bảng thông cáo xem tỉ mỉ: "Đi thôi, có cái gì hay xem?"
Bao Cốc lập tức đọc những tin tức này: " nhìn xem cái gì có thể kiếm tiền a! Sư... Sư huynh, ngươi xem những tin tức cần mua dược liệu này đều tương tự nhau, chứng tỏ những loại dược liệu này ở đây vô cùng thiếu thốn, lúc đến Vân Thành dạo chơi có thể mua những loại này đến đây bán giá cao. Mua đi bán lại thông thường giá cao hơn hai lần có thể chấp nhận được. Còn có những dược liệu bán tương đối chạy có thể ép giá thu mua....." Nàng vừa nói vừa lập tức ghi nhớ những thông tin trên thông cáo.
Tử Vân Thù đứng xa xa kinh ngạc nhìn Bao Cốc, trong lòng nói: "Nàng không ra làm ăn thực sự là lãng phí nhân tài!" Lại nghĩ đến Bao Cốc hiện tại không phải chính là đang buôn bán Hầu Nhi Tửu sao. Nàng nói: "Chúng ta không có thời gian, ngươi có đi hay không?" Nàng trong lòng nói: "Ngươi còn thiếu chút tiền lẻ đó sao?"
Bao Cốc phục hồi tinh thần, mỉm cười xin lỗi Tử Vân Thù, từ trước bảng thông cáo rời khỏi đi theo phía sau Tử Vân Thù. Nàng theo sát Ngọc Mật, đôi mắt lại một khắc cũng không ngừng quan sát bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, ba người "Bọn họ " Liền đi đến truyền tống pháp trận ở trung tâm thôn trấn.
Truyền tống pháp trận do một đệ tử Kim Đan kỳ cùng bốn đệ tử Trúc Cơ Kỳ đang bảo vệ.
Đệ tử Kim Đan kỳ ngồi bên cạnh nhắm mắt tĩnh tọa, cũng không nhúc nhích.
Tử Vân Thù đi đến trước mặt một gã Trúc Cơ Kỳ đệ tử, trình lên một tấm lệnh bài nói: "Quản sự phái ta đi đào mỏ." Lấy ra mười hai viên hạ phẩm linh thạch nói: "Hai vị tiểu huynh đệ này đúng lúc cũng muốn đến khu vực khai thác mỏ, chúng ta vừa lúc kết làm bạn đồng hành. Chúng ta mới nhập môn, trên người tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu linh thạch, mong rằng các vị nhận tạm."
Trúc Cơ Kỳ đệ tử nhìn Tử Vân Thù, nhận lấy linh thạch Tử Vân Thù dâng lên, tỉ mỉ kiểm tra lệnh bài thân phận của ba người, xác nhận không có lầm, nói: "Đi đi!" Bất động thanh sắc đem mười viên hạ phẩm linh thạch cất vào túi trữ vật của bản thân, ném ra năm viên hạ phẩm linh thạch kích hoạt truyện tống trận đưa bọn họ đi khu vực khai thác mỏ.
Bao Cốc xuyên qua hư không trong truyền tống pháp trận. Nàng không thể tin tưởng mà hỏi: "Chúng ta bây giờ đi vào Thái Âm Môn?"
Ngọc Mật mặt không đổi sắc nhàn nhạt nói một tiếng: "Đây chỉ là ngoại vi Thái Âm Môn."
Tử Vân Thù nói cho Bao Cốc các nàng muốn đi khu vực khai thác mỏ chỉ là thuộc phạm vi thế lực Thái Âm Môn, cách chủ phong Thái Âm Môn rất xa. Ngoại môn đệ tử căn bản không có tư cách bước vào phạm vi chủ phong của môn phái.
Bao Cốc nói: "Ta còn cho rằng chúng ta là muốn đánh cướp chủ phong của Thái Âm Môn!"
Tử Vân Thù nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều! chủ phong Thái Âm Môn trọng địa có ba vị hóa thần kỳ tọa trấn, chúng ta nhân số có nhiều gấp bội đi vào cũng chỉ có thể chịu chết. Lần này thành bại toàn bộ nhờ vào Đa Bảo Linh Hầu, mục đích chính yếu là đưa Đa Bảo Linh Hầu vào, chúng ta ở ngoại vi chờ nó là được!" Nàng nói đến Đa Bảo Linh Hầu mới chú ý đến đã xuyên qua hư không đi rồi, nhưng thế nào còn không nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu xuất hiện. Nàng vội hỏi: "Đa Bảo Linh Hầu đâu?"
Bao Cốc nói: "Vừa rồi chúng ta đi đường đã không thấy tăm hơi nó đâu."
Không gian truyền đến động tĩnh, sau đó trước mặt xuất hiện một đạo bạch quang , ba người liền từ truyền tống pháp trận đi ra.
Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù trừng mắt nhìn Bao Cốc, trước mắt bao người cũng không dám nhắc đến Đa Bảo Linh Hầu, đi với nó không biết sẽ khiến cho các nàng rước lấy tai họa gì nữa đây.
Đây là khu vực khai thác mỏ?
Bao Cốc hiếu kỳ quan sát trái phải, phát hiện nơi này căn bản không có nửa điểm viết tích của hầm mỏ. Nếu nói không nên có, đó chính là một loạt nhà gỗ cách phía trước không xa, nhà gỗ đại khái có bảy tám gian, cửa toàn bộ đều đóng, không nhìn thấy một người nào. Chỗ cách truyền tống pháp trận hai ba trượng có một nhà gỗ, trong nhà gỗ có một cái bàn , hai cái ghế ngồi hai gã ngoại môn trung niên nam tử Thái Âm Môn.
Tử Vân Thù dâng lệnh bài, nói: "Nhị vị tiền bối, quản sự phái bọn ta đến đào quặng."
Ngọc Mật cùng Bao Cốc theo sát phía sau, từ trong túi trữ vật Tử Vân Thù cho hai người các nàng tìm được lệnh bài có khắc chữ "quặng" tương tự dâng lên.
Hai người kia xem qua lệnh bài môn phái, xác nhận thân phận không sai mới chỉ chỗ cách đó không xa nói: "Khoáng động nơi đó, từ nơi này xuống phía dưới, tìm quản sự đăng ký."
Tử Vân Thù tạ ơn hai người, dẫn Bao Cốc cùng Ngọc Mật đi chưa được mười trượng liền nhìn thấy một hang động đường kính ước chừng hai thước.
Cửa động ngay cả một người đặc biệt canh giữ cũng không có, chỉ có một cái thang dây treo ở mép động.
Ba người bám lấy dây thừng bò xướng gần mười trượng mới xuống đến đáy động. Đáy động là một không gian vô cùng trống trải, bốn bên rậm rạp huyệt động kích cỡ không đồng nhất, dày đặc giống như tổ ong.
Trong động có một thiềm cao, trên thiềm đặt một cái ghế, một nam tử Trúc Cơ Trung Kỳ đang ngồi trên ghế nhìn bọn hắn chằm chằm ba người. Xung quanh phân bố mười mấy ngoại môn đệ tử Trúc Cơ Kỳ, trên người đều mang thắt lưng ngọc, giống như hộ vệ.
Ba người đi đến trước nam tử đang ngồi bên bàn trước thiềm cao dáng vẻ giống như quản sự, đem lệnh bài có khắc chữ "quặng" Cùng lệnh bài chứng minh thân phận của ba người ra.
Quản sự kiểm tra lệnh bài của ba người không phát hiện sai sót, liền ghi chép lên danh sách, trả lại lệnh bài cho "bọn hắn", nói: "Giao hết túi trữ vật trên người ra đây, trong hầm quặng cấm mang bất cứ đồ dùng trữ vật nào."
Đồ vật của ba người trước lúc dịch dung đều đã thu vào trong túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc, trên người chỉ còn lại túi trữ vật của ba người bọn họ đã dịch dung. Dù là như vậy, bọn họ vẫn giả vờ ra vẻ mặt đau lòng đem túi trữ vật giao ra.
Quản sự lật xem ba túi trữ vật ai cũng không đành lòng nhìn thẳng của ba người bọn họ, có chút bất mãn giương mắt nhìn bọn họ một cái, làm ký hiệu lên túi trữ vật sau đó ném vào một đống các loại đồ trữ vật thấp kém bên cạnh, nói: " Lúc ra khỏi quặng lại đến lấy túi trữ vật. Mang theo dụng cụ đào quặng cũng sọt chứa là có thể xuống đào quặng rồi. Quy củ các ngươi đều hiểu, nên không cần nói nhiều nữa."
Đôi mắt Bao Cốc ngơ ngác, nói: "Quản sự đại nhân, ta là lần đầu tiên đào quặng, có thể phiền ngài nói quy tắt cho bọn ta biết không.?"
Ngọc Mật lôi kéo Bao Cốc, nói: "Quản sự đại nhân ta... Ta biết, không dám làm phiền ngươi." Nói với Bao Cốc: "Quản sự đại nhân rất bận rộn a, ngươi còn làm phiền người?"
Quản sự trắng mắt liếc Bao Cốc, nói: "Cũng không có quy tắc gì, xuống đến quặng thì hảo hảo đào linh thạch, đừng sinh sự! Cấm tàng trữ riêng linh thạch đào được, bất quá ta thấy các ngươi như vậy cũng đào không ra linh thạch. Cấm âm thầm dùng linh thạch tu luyện, bị người giám sát phát hiện, gϊếŧ tại chỗ. Đào hai trăm viên được một viên tiền công, đào được cực phẩm linh thạch, thưởng một trăm viên hạ phẩm linh thạch, nếu dám nuốt riêng... Cẩn thận cái mạng nhỏ của các ngươi, cút đi."
Bao Cốc lại hỏi một câu: "Quản sự đại nhân, tiền công lúc nào mới phát?"
Quản sự không nhịn được nói: "Lúc đang đào mà có thể kết toán được sao, dĩ nhiên là sau khi đào xong mới kết toán!"
Bao Cốc bị Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù kéo đi lấy cây xẻng cùng sọt chứa, lấy xong nàng lại xa xa hô một tiếng: "Quản sự đại nhân, chúng ta đi đâu đào a?"
Quản sự rống lên một câu: "Thích đi đâu đào thì đi chỗ đó, cút!"
Bao Cốc cõng sọt, cầm xẻng đi theo Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù hướng phía khoáng động mà đi.
Các nàng đi chính là một cái khoáng động không lớn không nhỏ, càng vào sâu liền phát hiện hai bên vách động lại có đầy đạo động to nhỏ khác nhau, có rất nhiều người đang chui trong động đào khoáng thạch. Rất nhiều chỗ xuất hiện tình trạng sụp lở, trên đường chính có một số vị trí sắp sụp chỉ dùng thân gỗ đơn giản chống đỡ một chút.
Có một số tiểu khoáng đạo chỉ có một người ngồi xổm ở bên trong đào, khoáng đạo lớn hơn một chút có không ít người tụ tập đào bới.
Ven đường thỉnh thoảng gặp phải một ít người tu tiên Trúc Cơ Kỳ có mang vũ khí đi tuần tra, bọn họ đối với ba thợ mỏ mới vào ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều một cái.
Thợ mỏ đều tất cung tất kính đối với những người tuần tra này, cho dù người tuần tra từ trong sọt khoáng thạch của những thợ mỏ này lấy khoáng thạch ngồi bên cạnh tu luyện, thợ mỏ cũng không dám lên tiếng.
Bao Cốc hỏi: "Chúng ta đi đâu đào khoáng thạch?"
Tử Vân Thù nói: "Vào bên trong thôi."
Ba người đi vào trong một đoạn, mới vừa rẽ vào một khoáng đạo thì gặp mười mấy người đang đào khoáng. Một người tu tiên Luyện Khí cửu giai ôm cánh tay ngăn chặn lối đi, trên dưới quan sát bọn họ vài lần, hỏi: "Mới đến?"
Bao Cốc cảm thấy người này nhãn thần tựa hồ có chút bất thiện, nàng nhìn nữa phía sau người đó còn có hai người đang xem kịch vui nhìn bọn họ. Mặt khác mười bốn mười lăm người rải rác trong khoáng đạo trống trải vùi đầu đào khoáng, nhưng thỉnh thoảng quay đầu lại trộm nhìn bọn họ.
Tử Vân Thù nhìn khoáng đạo, nói: "Nơi này có người, chúng ta đi nơi khác." Xoay người liền đi.
Người đó nói: "Đã đến cũng không ngại vào cùng bọn ta."
Tử Vân Thù cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi dám giữ bọn ta lại thử xem."
" Yêu ôi, mới Luyện Khí thất giai mà thôi, thật ngông cuồng a!" Người đó mới vừa dứt lời, trong nháy mắt lao ra, một quyền hướng phía Tử Vân Thù đánh tới.
Ngọc Mật nhấc chân một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp đá hắn bay sâu trong khoáng đạo. Người đó oa một tiếng phun ra máu tươi, bọt máu từ trong miệng bắn ra. Ngọc Mật dịch dung thành một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dáng vẻ lưu manh nhìn người đó, nói: "Lúc ta ngang dọc không biết ngươi còn đang chui ở xó nào, dám bắt bọn ta ở lại làm sai vặt, ngươi chán sống rồi!" Nàng nâng tay chỉ mọi người ở đây quát: "Còn ai muốn đùa cùng ta?"
Hai người xem kịch vui bên cạnh biến sắc tại chỗ, đứng lên vọt tới trước mặt Ngọc Mật.
Người bị đá văng giãy dụa hai cái, hai chân duỗi thẳng, tắt thở. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt trừng thật to tựa hồ chết không nhắm mắt.
Hai người kia nghe thấy động tĩnh phía sau, không tự chủ được lui hai bước vẻ mặt quỷ dị nhìn Ngọc Mật.
Tử Vân Thù nhíu mày, nói: "Mới vừa vào đến ngươi đã gϊếŧ người."
Ngọc Mật bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Ta thế nào biết hắn lại vô dụng như vậy."
Hai người kia kinh ngạc nhìn nhau.
Trong đó một người hô lên: "Mới Luyện Khí lục thất giai mà thôi, sợ cái con khỉ!" hắn dùng tốc độ nhanh như thiểm điện tấn công Ngọc Mật, người còn lại thì lao vào Tử Vân Thù cảnh giới Luyện Khí thất giai.
Bao Cốc hoàn toàn ngây ngốc : "Đây là tình huống gì?
Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật đều chỉ thi triển thực lực đã áp chế, so ra không biết hơn kỹ năng thực chiến của hai tên người vải này bao nhiêu lần.
Hai bên giao thủ bất quá vài chiêu mà thôi, Tử Vân Thù liền chế trụ yết hầu đối phương, một bóp nát yết hầu người đó.
Ngọc Mật lại đá mạnh một cước, đá vào mặt người cùng nàng giao thủ, đá hắn ra xa, người đó thời vận cực không tốt nên đầu liền va vào tảng đá trong động, vỡ đầu tại chỗ.
Tử Vân Thù phủi phủi tay, nói với mười mấy thợ mỏ còn lại: "Ngây ngốc làm gì? Đào cái hố sâu một chút chôn ba người bọn hắn đi!"
Một đám người phục hồi tinh thần, lập tức đào hố chôn người.
Bao Cốc hỏi: "Sao...sao lại như vậy?"
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nói: "Ba người này ỷ vào cảnh giới tu luyện cao muốn bắt chúng ta làm thợ mỏ cho chúng."
Bao Cốc hỏi: "Chúng ta bây giờ không phải đang làm thợ mỏ sao?"
Ngọc Mật nói: "Ngươi xem những người này đi. Đều là bị bọn họ bắt giữ, linh thạch đào được đều bị bọn họ thu, do bọn hắn đi đổi tiền công, còn bọn họ cái gì cũng không có."