Đường nhỏ dẫn lên di chỉ Linh Vân Phong tuyết đọng bao phủ, tuyết đọng dày gần như bao phủ mắt cá chân Bao Cốc. Cũng may nàng hiện tại đã có tu vi Luyện Khí ngũ giai, nên đề khí thi triển khinh thân đề túng thuật đi trước. Nàng nhẹ nhàng hướng phía trước nhảy lên một cái là một trượng, dưới chân đạp tuyết vô ngân như một làn khói nhẹ bay lượn trong rừng.
Nam Sơn Nhất Kiếm như cũ không nhanh không chậm theo sát Bao Cốc, Bao Cốc nhanh hắn liền nhanh, Bao Cốc chậm hắn liền chậm, nửa bước không rời.
Bao Cốc thi triển khinh công một đường đi nhanh về phía trước, rất nhanh liền đi qua rừng cây nhỏ đến ngoài trúc hải.Nàng dừng lại trước trúc hải, sau đó chạy lên trên núi.Nàng nhẹ nhàng nhảy đến trên ngọn trúc bị tuyết đọng ép đến nâng "đầu" không nổi mà đi.
Nam Sơn Nhất Kiếm vẫn như cũ không nhanh không chậm theo sát phía sau Bao Cốc.
Xa xa Ngọc Mật đang theo dõi Bao Cốc cùng Nam Sơn Nhất Kiếm trong lòng sinh nghi hoặc: "Bao Cốc dẫn Nam Sơn Nhất Kiếm đến di chỉ Linh Vân Phong làm gì?"
Bao Cốc dừng lại ở Tá Kiếm Đài giữa sườn núi, nàng quay đầu lại nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm, chỉ thấy Nam Sơn Nhất Kiếm đang nhìn cự thạch bị chém gãy có khắc ba chữ Tá Kiếm Đài.
Ánh mắt của Nam Sơn Nhất Kiếm từ cự bi Tá Kiếm Đài dời qua, nhìn xung quanh một vòng, liền đi lên trên núi.
Nam Sơn Nhất Kiếm đi cũng không nhanh, xuất thần suy nghĩ, đi một lúc lại dừng một lúc, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn bức tường đổ hoang tàn vẻ mặt suy tư.
Bao Cốc biết mấy vạn năm trước Linh Vân Phong phát sinh đại chiến, dưới lớp tuyết đọng còn có dấu vết tranh đấu năm đó, trong đó có rất nhiều đều là vết kiếm.
Nam Sơn Nhất Kiếm là người trong kiếm đạo, hẳn là có thể từ những vết tích này nhìn ra mấu chốt.
Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Bao Cốc vừa đi vừa dừng, mất một ngày mới lên đến đỉnh núi.
Mặt đất phủ kín tuyết trắng, bức tường đổ từ lúc Bao Cốc rút kiếm đã hóa thành tro bụi.
Bao Cốc lớn tiếng nói: "Quỷ đại gia, ngươi có ở đây không?"
Nam Sơn Nhất Kiếm cũng không quay đầu lại mà nói một câu: "Nơi này không có người."
Bao Cốc nói: "Lúc ta mới đến đây có một quỷ đại gia rất lợi hại, còn có đại kiếm ngũ sắc rất quỷ dị."
Nam Sơn Nhất Kiếm mặt không biểu tình nói câu: "Kiếm đang ở trong đan điền của ngươi."
Bao Cốc ân một tiếng trả lời, nói: "Nam Sơn tiền bối, ta đã dẫn ngươi đến chỗ rồi. Ta không biết ngươi có nhớ trước đó đã định ước cùng ta hay không, nếu như ngài có thể bảo vệ Huyền Thiên Môn một trăm năm, một trăm năm sau, ta cho ngươi thiên linh quả. Nếu như ngài không đáp ứng, xem như là ta mạo muội làm phiền."
Nam Sơn Nhất Kiếm ngẩng đầu nhìn mênh mông tuyết lĩnh, hồi lâu mới nặng nề thở dài.
Bao Cốc vẻ mặt thành khẩn nhìn Tuy rằng, nói: "Ta nghĩ ngài giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngài. Tuy rằng ta tu vi thấp kém, nhưng lòng người đều giống nhau, suy bụng ta ra bụng người, nếu như ngày nào đó ta chết, ta cũng quyết không nguyện để người ta yêu bởi vì ta ôm thống khổ vượt qua quãng đời còn lại, lại càng không nguyện bởi vì ta chết mà khiến ái nhân bị hủy hoại. Vì người mình yêu cùng chính bản thân thân mà tự trân trọng đi."
Nam Sơn Nhất Kiếm bỗng ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vừa lạnh lẽo vừa chua sót, cười như không cười, cười mang bi thương, hình như có đầy bụng ủy khuất nhưng không chỗ trút, lại hình như có bi thương nói không hết. Tiếng cười của hắn im bặt, bỗng ngửa mặt lên trời hét lớn: "Hảo, ta liền ở đây ngộ kiếm! Vân Hề, ngươi chờ ta! Ngươi hãy xem ta vượt qua cả vị tiền bối ở nơi này!" Thân ảnh của hắn nhoáng lên, lao sâu vào trong núi, nhắm chỗ vốn cắm Huyền Thiên Kiếm mà lao đến.
Bao Cốc nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm biến mất trong tuyết trắng, nàng nhún nhún vai lập tức nhe răng cười, hài lòng dọc theo đường núi trở về. Mặc kệ Nam Sơn Nhất Kiếm có đáp ứng giúp nàng bảo vệ Huyền Thiên Môn hay không, chỉ cần Nam Sơn Nhất Kiếm vẫn ở Huyền Thiên Môn, Thái Âm Môn cũng không dám gϊếŧ đến tận cửa.
Lúc Bao Cốc đi đến chân núi thì nhìn thấy Ngọc Mật lao tới chắn ở trước mặt cười như không cười nhìn nàng. Nàng vài bước chạy vội tới trước mặt Ngọc Mật, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Mật đạp trên phi kiếm, kêu một tiếng: "Sư Tỷ!" Nàng nói: "Sư Tỷ, làm phiền ngươi xuống núi nói với chưởng môn sư công một tiếng, Nam Sơn tiền bối muốn ở di chỉ Linh Vân Phong ngộ kiếm, không muốn bị quấy rầy, đừng để người khác tùy tiện tiến vào di chỉ Linh Vân Phong, để tránh quấy rầy đến hắn."
Ngọc Mật kéo Bao Cốc lên phi kiếm, nói: "Ta nói lá gan của ngươi có phải quá to rồi hay không?" Cư nhiên lừa Nam Sơn Nhất Kiếm đến di chỉ Linh Vân Phong ngộ kiếm, còn lừa gạt thành công!Đây thực là...
Bao Cốc không lên tiếng quay đầu lại nhìn Ngọc Mật, nói: "Sư Tỷ, cái đó và chuyện lá gan to không to không có nửa điểm quan hệ."
Ngọc Mật cười một tiếng, trong lòng nói: "Như thế mà còn không gọi là to gan? Vậy cái gì mới phải?" Nàng mang theo Bao Cốc trở lại tiểu viện. Nàng hỏi: "Ngươi có thể nắm chắc như vậy sao...mời hắn đến đây?không sợ hắn phát điên gϊếŧ ngươi?"
Bao Cốc nói: "Lúc ở trấn nhỏ núi Nam Sơn, đã từng có người đang mùa đông nắm hắn xuống sông muốn đông chết hắn, hắn bò lên lại bị ném xuống, sau đó hắn lại bơi tới bờ bên kia, việc này chứng tỏ hắn tuy rằng thực lực cao thâm, gϊếŧ người tu tiên Nguyên Anh Cảnh đến ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái, nhưng hắn không gϊếŧ phàm nhân. Ta hiện tại mới Luyện Khí ngũ giai, không khác gì phàm nhân, cho nên ta không có nguy hiểm." Lời của nàng vừa xong, lại nói tiếp: "Nam Sơn tiền bối là trọng người trọng tình, ta dùng Tô Vân Hề khai đạo hắn,ít nhất hắn cũng sẽ nghe một chút, thứ nhất, Tô Vân Hề chết là nỗi đau cùng tiếc nuối lớn nhất trong lòng là hắn, nếu như năm đó hắn có thiên linh quả hoặc là Tô Vân Hề có thể đột phá vào Hóa Thần Kỳ thì có thể kéo dài thọ nguyên, cũng sẽ không phải chết. Hôm nay tuy rằng Tô Vân Hề đã chết, thiên linh quả đã vô ích nhưng hắn cuối cùng vẫn thay nàng tìm được rồi không phải sao?Nếu như có thể lấy được hoặc thấy được thiên linh quả, ít nhất có thể bù đắp một chút tiếc nuối trong lòng hắn, lúc hắn tắm rửa thay y phục xuống lầu nhìn thấy ta từng nói qua một câu "Ngươi muốn cùng ta tỷ thí?ha ha, ngươi không được!" Khi đó hắn thần trí bất minh, lời nói hoàn toàn là xuất phát từ thói quen cùng vô thức, hơn nữa hắn lại có Nam Sơn lăng tuyệt nhất kiếm, hoành tảo Huyền Nguyệt vô địch thiên hạ, đại danh này hẳn là người từng cùng hắn quyết đấu truyền tụng, từ một ít ngôn hành cử chỉ của hẳn cũng có thể thấy được hắn tương đối tự tin, tự phụ, lòng tranh cường háo thắng rất nặng, ta dẫn hắn đến Linh Vân Phong khiến hắn nhìn thấy vết kiếm năm đó tổ sư gia cùng người khác tranh đấu lưu lại, với tu vi thực lực của hắn có thể nhìn ra thực lực của tổ sư gia, có một tiền bối lợi hại hơn xuất hiện trước mặt hắn, hắn có thể không nghĩ biện pháp để vượt trội hơn sao? Với lòng tự phụ cùng tự tin của hắn, hắn cam tâm cúi đầu nhận thua trước một người quá cố sao?Đó là thứ ba, ba nguyên nhân này, ngươi cảm thấy còn không thể mời hắn đến Huyền Thiên Môn sao?" Nàng nói xong không có nghe đến giọng nói của Ngọc Mật, quay đầu lại nhìn lại Ngọc Mật nhìn lại phát hiện Ngọc Mật đang yếu ớt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt khiến nàng sợ hãi. Nàng hô lên: "Sư Tỷ....."
Ngọc Mật nói: "Nhìn ngươi dáng vẻ ngơ ngác đơn giản, không nghĩ tới tâm tư lại sâu như vậy!"
Bao Cốc: "......". Nàng dừng một hồi lâu mới không phục nhíu mày, nói: "Cái gì gọi tâm tư sâu sắc? Sư Tỷ, ngươi lời này không giống như đang khen ta!"
Ngọc Mật tiếp tục nói: "Niên kỷ không lớn, đa mưu túc trí."
Bao Cốc tức giận đến xiết chặt nắm tay, giậm chân kêu lên: "Cái gì gọi đa mưu túc trí a? Giữ mạng sống dễ lắm sao? Ta lại không hãm hại ai?" Không biết có phải do thực lực của nàng đã tăng lên hay không nhưng giậm một cước phi kiếm đều rung lắc.
Ngọc Mật vội vàng nói: "Đừng giậm, đừng giậm, trên người ta có thương tích, chân khí không thông, ngươi lại giậm nữa cẩn thận chúng ta cùng ngã xuống!"
Bao Cốc a một tiếng, thân thiết thăm hỏi: "Bị thương rất nặng sao? Có muốn xuống đất nghỉ ngơi một lúc không?"
Ngọc Mật nói: "Điều dưỡng hai ngày thì tốt rồi, không cần nghỉ ngơi, cũng nhanh đến!" Nàng nói xong lại thâm sâu nhìn Bao Cốc vài lần, đem Bao Cốc từ đầu nhìn đến chân, trong mắt tràn ngập thán phục!
Bao Cốc bị Ngọc Mật nhìn đến muốn nâng quyền đánh cho đôi mắt Ngọc Mật bầm xanh! Nhưng nàng lại nghĩ đến Sư Tỷ còn đang bị thương, quên đi!
Không bao lâu, Ngọc Mật liền mang theo Bao Cốc trở lại tiểu viện.
Tử Vân Thù trợn tròn đôi mắt đẹp nhìn Bao Cốc từ trên xuống dưới, cảm thán một câu: "Ngươi thật đúng là có thể a! Đến đây, mau để Tiểu Sư Thúc ta xoa bóp." Đang nói chuyện liền hướng Bao Cốc vươn tay.
Bao Cốc lập tức tránh né ma trảo của Tử Vân Thù, nói: "Tiểu Sư Thúc, ngươi đừng nháo, Sư Tỷ bị thương, người xem cho nàng trước đã." Nàng vừa nói vừa chuồn vào trong phòng, nói: "Tiểu Sư Thúc, nếu như có người của các phong muốn gặp ta, ngươi cứ nói ta đang bế quan luyện công."
Tử Vân Thù xích một tiếng bật cười, nói: "Ngươi một chút tu vi như vậy bế cái gì quan luyện cái gì công?"
Bao Cốc nói: "Mặc kệ, dù sao thì ngươi phải thay ta tìm một lý do ngăn trở bọn họ."
Đôi mắt Tử Vân Thù vừa chuyển, hỏi: "Lẽ nào trên người ngươi còn có cái gì không thể cho người biết, sợ người của các phong hỏi đến?"
Bao Cốc liếc xéo Tử Vân Thù một cái, nói: "Hầu Nhi Tửu! Người của Thanh Phong Các có thể từ ta mua được rượu, thân là đồng môn lại vớt không được nửa điểm hảo tửu, bọn họ có thể không tìm ta sao?"
Tử Vân Thù vỗ vỗ trán, kéo dài giọng nói: "Tiểu Sư Thúc ta ngốc, Bao Cốc thông minh, ngươi mau ngẫm lại xem có cách nào để ta ngăn cản bọn họ?"
Bao Cốc nói: "Ngươi trước xem thương thế cho Sư Tỷ, sau đó mời hộ sơn bà bà đến, mặt khác giúp ta chuẩn bị một thư mời ."Nàng nói xong liền chui trở về phòng. Sau khi nàng bước vào phòng, lại suy nghĩ, quay lại nói với Tử Vân Thù: "Tiểu Sư Thúc, bớt thời giờ, trước tiên ngươi để ta gặp chưởng môn sư công." Nói xong trở lại giữa phòng ngủ lấy ra một phần Hầu Nhi Tửu trong túi trữ vật siêu lớn cất vào túi trữ vật khác trên người.
Tử Vân Thù xem qua thương thế của Ngọc Mật, cũng không lo ngại, liền ra khỏi Linh Vân Phong mời cha nàng đến. Trong lòng nàng cảm thán một câu: "Trong Huyền Thiên Môn hiện tại ai mới là người có thể diện lớn nhất? Bao Cốc a! Ngay cả muốn gặp chưởng môn đều là bắt chưởng môn đến gặp nàng, mà không phải nàng đi gặp chưởng môn!" Hiện tại Bao Cốc trên người có trọng bảo, nhưng lại yếu đến một kích cũng không chịu nổi, trong Huyền Thiên Môn nói không chừng còn có tai mắt của Thái Âm Môn, thậm chí hôm nay lúc Thái Âm Môn công đánh sơn môn, binh phân vài đường, vài trận tuyến xuất hiện tổn thất, thậm chí có một đường đệ tử Thái Âm Môn trực tiếp gϊếŧ vào Thủy Vân Trạch, trời biết người của Thái Âm Môn sau đó toàn bộ đều đã bỏ chạy hay là có người ẩn núp trong Huyền Thiên Môn chờ động thủ bất cứ lúc nào? Lúc này để Bao Cốc nấp trong tiểu viện không ra chính là cánh ổn thỏa nhất!