- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Ta Vốn Phúc Hậu
- Chương 41: Liều mạng
Ta Vốn Phúc Hậu
Chương 41: Liều mạng
Ngọc Mật từ vòng ngọc trữ vật lấy ra chuông nhỏ Phong Sư Bá cho nàng, liên tục rung lên! Một đạo linh quang trong chuông bắn ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai biến mất trong không trung. Ngọc Mật cười nói: "Huyền Thiên Môn ta tuy rằng sức yếu thế cô, nhưng Tần Trường Lão công nhiên muốn gϊếŧ ta người đứng đầu một phong đoạt bảo, Huyền Thiên Môn ta cũng chỉ có thể khuynh tẫn toàn bộ sức lực mà phụng bồi."
Đệ tử chân truyền Thái Âm Môn ở bên cạnh lớn tiếng cười nói: "Ha ha ha ha! Ngọc Mật, chỉ dựa vào ngươi mà có thể điều động toàn bộ Huyền Thiên Môn?"
Bao Cốc thấy tình thế không ổn, vỗ đầu Đa Bảo Linh Hầu, quát to: "Tiểu hầu tử, có người muốn gϊếŧ ta, mau trở về báo tin!"
Đa Bảo Linh Hầu chi dài một tiếng, một đạo kim quang trực tiếp phá vỡ hư không bỏ chạy!
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô: "Đây là yêu thú gì, cư nhiên có thể trực tiếp xuyên thấu hư không?"
Tần Trường Lão Nguyên Anh Mạt Kỳ Thái Âm Môn cho dù muốn đuổi theo Đa Bảo Linh Hầu cũng đều không kịp, hắn cũng không có dự định đuổi theo, chỉ đem ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Bao Cốc.
Bao Cốc vẻ mặt đạm nhiên nhìn Tần Trường Lão Thái Âm Môn, dựng thẳng ngón trỏ nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt mình, làm một động tác "Xấu hổ xấu hổ, không biết xấu hổ".
Ngọc Mật nhíu mày. Nàng rất hoài nghi Thái Âm Môn biết tin tức trong Huyền Thiên Môn có Đa Bảo Linh Hầu xuất thế, thân phận của tiểu hầu tử phỏng chừng đã lộ ra ngoài.
Tần Trường Lão Nguyên Anh Mạt Kỳ Thái Âm Môn nâng tay hướng Bao Cốc chộp tới.
Ngọc Mật khởi động tất cả pháp bảo hộ thân, cả người nàng hỏa quang tăng vọt trực tiếp đánh tới trước mặt Tần Trường Lão Thái Âm Môn, mũi kiếm chỉ thẳng Tần Trường Lão ! Bí quyết chiến đấu là một khi xuất thủ thì không nghĩ đến sống chết!
Mấy người trước đó chặn đường khuôn mặt đầu tái đi! Bọn họ đây là trêu chọc đến người nào rồi? Rõ ràng là Kim Đan Sơ Kỳ tiểu tu sĩ, gặp phải người tu tiên Nguyên Anh Mạt Kỳ không chỉ không trốn, còn chính diện giao chiến! Người ta cao hơn nàng hẳn hai cảnh giới, nhân gia một bàn tay cũng có thể chụp chết nàng! Nàng cư nhiên dám chính diện giao chiến! Nếu như không phải không có đầu óc thì chính là mười phần hung hãn!
Cảnh giới tu luyện của Tần Trường Lão há có thể đặt Ngọc Mật vào trong mắt! Chưởng phong đang hướng vào Bao Cốc trực tiếp vung về phía Ngọc Mật.
Ngọc Mật biết gặp phải đại phiền toái, một kiếm nhắm thẳng Tần Trường Lão bỗng nhiên thu lại, nàng bất chấp đau lòng, dùng niệm lực phóng xuất toàn bộ phù chú Nguyên Anh Cảnh tốn rất nhiều tiền mua để bảo mệnh oanh vào Tần Trường Lão, hơn mười đạo phù chú Nguyên Anh kỳ trong cự ly gần đồng thời kích hoạt, linh khí xung quanh đều hướng phù chú hút vào, hình thành một cổ khí lực cực kỳ cường đại.
Ngọc Mật đạp phi kiếm dưới chân, mang theo Bao Cốc trực tiếp bỏ chạy.
Tần Trường Lão cảm thấy không ổn, cũng không dám ngang nhiên đối kháng nhiều linh phù Nguyên Anh kỳ như vậy, một mặt thôi động chân khí hộ thể một mặt tránh né!
Người vây xem cảm thấy tình thế không ổn, đều bay đi lánh nạn.
Nhưng vẫn có người tránh đi quá chậm, bị lực nổ của linh phù ảnh hưởng, một số bị nổ văng ra ngoài, một số lại bị đủ loại linh lực vây chặt, không ít người bị trọng thương, một số người tu vi thấp, thực lực yếu kém không tránh kịp đã chết ngay tại chỗ. Trong đó bao gồm hai cái chân truyền đệ tử bên cạnh Tần Trường Lão!
Ngọc Mật tuy rằng đào tẩu rất nhanh, nhưng nàng lúc nào kéo theo Bao Cốc cũng chậm lại không ít, linh phù cuối cùng được nàng phóng xuất trực tiếp nổi tung, chấn động ngũ tạng lục phủ cả người đau nhức, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể. Ngọc Mật bay một vòng trên không trung, ném Bao Cốc xuống, từ vòng ngọc trữ vật lấy ra chí tôn Hầu Nhi Tửu, lập tức uống một ngụm, buông xuống Hầu Nhi Tửu phát ra thần lực lượng cùng với linh khí toàn bộ dẫn vào Ly Hỏa kiếm trong tay, nàng chân đạp phi kiếm, tay cầm Ly Hỏa kiếm trực tiếp hướng phía Tần Trường Lão Thái Âm Môn đánh tới!
Tần Trường Lão mới vừa thối lui liền cảm giác được hai chân truyền đệ tử của mình ngã xuống, nhất thời giận dữ, ống tay áo vung lên vận năm thành công lực vung chưởng hướng Ngọc Mật.
Ngọc Mật vẫn chưa đánh tới trước mặt Tần Trường Lão liền bị Tần Trường Lão nhanh như chớp giáng một chưởng, bay ngược ra ngoài.
Đứng xa xa trên đỉnh núi Bao Cốc thấy Ngọc Mật bị chưởng bay ra xa hơn mười trượng, đau lòng hô to một tiếng: "Sư tỷ!" Nàng từ trong túi trữ vật lấy búa của mình ra, thôi động tấy cả pháp khí trên người, huy búa chạy đến chỗ Tần Trường Lão, muốn tìm Tần Trường Lão liều mạng.
Sau khi Tần Trường Lão đánh bay Ngọc Mật, trực tiếp hướng Bao Cốc mà đến.
Ngọc Mật nặng nề ngã trên mặt đất, nàng lại uống một ngụm chí tôn Hầu Nhi Tửu, áp chế thương thế, lần nữa đứng dậy, đạp lấy phi kiếm hướng Tần Trường Lão bay đến! Lần này nàng không giống như vừa rồi tấn công gần như vậy, mà là trực tiếp huy kiếm ở không trung, kiếm chuyển lưu vân, khí thôn sơn hà, một đạo kiếm khí sắc bén không gì sánh được trên không chém xuống!
Tần Trường Lão nâng tay đỡ lấy, một đạo kình phong trực tiếp bổ nát kiếm khí của Ngọc Mật.
Ngọc Mật trên không trung cầm kiếm phòng thủ, đem tâm thần cùng kiếm tương hợp, sau đó nàng nhắm mắt để ý niệm tiến nhập trong kiếm, thầm niệm kiếm quyết tiến nhập cảnh giới người kiếm hợp nhất. Nàng là thiên linh căn thuộc tính lửa, tu luyện công pháp hỏa tính, nhưng kiếm trong tay nàng cũng không phải là vật dẫn để nàng thi triển pháp thuật, Ly Hỏa kiếm trong tay nàng chính là một thanh kiếm, nàng cũng là kiếm! Trong lòng nàng âm thầm đáng tiếc. Đáng tiếc còn không có thời gian dung nhập Hỏa Chủng vào Ly Hỏa kiếm, không luyện kiếm thành nguyên thần pháp khí, nếu không tuyệt đối có thể khiến Tần lão đầu mở rộng tầm mắt!
Hỏa quang trên người cùng Ly Hỏa kiếm biến thành quang hỏa dung làm một thể, lần thứ hai đánh thẳng vào Tần Trường Lão.
Tần Trường Lão sắc mặt trầm xuống, ánh mắt như đuốc chăm chú nhìn Ngọc Mật chấp kiếm đánh tới, không còn vẻ khinh thường như trước đó. Một tiểu nha đầu Kim Đan Sơ Kỳ tu tiên không qua năm năm, có thể tu luyện với tốc độ này đã không dễ,trên phương diện kiếm thuật cũng có chút thành tựu, hơn nữa một khi xuất thủ chính là trở nên hung ác độc địa không muốn sống! Hắn dẫn tất cả lực lượng chuẩn bị một kích oanh xuống, trực tiếp đem ngôi sao mới mọc này dập tắt từ trong nôi.
Hư không bỗng nhiên phá vỡ!
Phong Sư Bá mặc bạch y đạp truyện tống trận đài lao ra, cả giận nói: "Cho các ngươi chuông cứu mạng chính là dùng loạn như vậy sao? Lúc này mới tặng cho các ngươi đã....." Lời còn chưa dứt, liền cảm giác được sát khí bên ngoài, đồng thời tìm được phương vị Ngọc Mật cùng Tần Trường Lão quyết đấu. Tần Trường Lão Thái Âm Môn một kích oanh xuống, Ngọc Mật liền sẽ mất mạng! Trong đầu Phong Sư Bá trước tiên hiện lên một câu: "Chí tôn Hầu Nhi Tửu của ta!" Sau đó kinh ngạc phát hiện không ổn, đây là nhân tài của môn phái., Ngọc Mật một trong hai ngôi sao sáng của Huyền Thiên Môn, nếu chết đi là tổn thất lớn của môn phái. Hắn mắng to một tiếng: "Tần vô sỉ, ngươi là con rùa đen!" Trường kiếm ra khỏi vỏ, thân nhập trong kiếm hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén trực tiếp đánh vào Tần Trường Lão. Phong Sư Bá biến thành trường kiếm từ trong chưởng phong của Tần Trường Lão xẹt qua, trực tiếp chém về phía bụng Tần Trường Lão!
Tần Trường Lão cảm giác được nguy cơ, bằng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, nhưng lại chậm nửa bước, nửa đoạn ống tay áo đã bị cắt xuống, cánh tay cũng bị kiếm khí cắt một vết thương thật dài.
Ngọc Mật tay cầm trường kiếm từ phía sau tập kích, trực tiếp lao đến trước mặt Tần Trường Lão, bị Tần Trường Lão bắt lấy Ly Hỏa kiếm. Nàng cố sức đâm kiếm về phía trước!
Tần Trường Lão vận linh khí dùng sức thôi động, Ngọc Mật lần nữa bị đánh bay ra ngoài nặng nề ngã trên mặt đất, thổ huyết.
Phong Sư Bá thấy thế, trường kiếm hóa thân nhằm phía trong đám người xa xa, chỉ thấy huyết quang vẩy ra, hai đệ tử trẻ tuổi của Thái Âm Môn đầu tại chỗ! Trường kiếm lăng không chợt lóe, xoảng một tiếng rơi xuống trước mặt Ngọc Mật hóa thành hình người! Hắn chắn trước người Ngọc Mật, hướng Tần Trường Lão trợn mắt nhìn, lớn tiếng quát: "Tần vô sỉ, uổng cho ngươi thân là Trưởng Lão một môn, dĩ nhiên ra tay độc ác đối với một vãn bối!" Kiếm trong tay hắn khẽ nhấc, trực tiếp lao đến Tần Trường Lão,hô to: "Ngươi dám gϊếŧ đệ tử của ta, ngươi gϊếŧ của ta một người, ta gϊếŧ của ngươi mười người!" Hắn lại quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi một câu: "Chí tôn Hầu Nhi Tửu không mất chứ? Bao Cốc còn sống không?"
Ngọc Mật sắc mặt như tờ giấy, chỉ cảm thấy kinh cốt đứt đoạn bò cũng bò không nổi. Nàng lắc đầu, trước mặt Phong Sư Bá lại uống một ngụm chí tôn Hầu Nhi Tửu.
Phong Sư Bá thấy chí tôn Hầu Nhi Tửu vẫn còn, thoáng thả lỏng tâm tình. Cuối cùng cũng không đến muộn! Sau đó hắn nhìn thấy cuối phố có một thiếu nữ dáng vẻ mười bốn tuổi, toàn thân Kim Đan kỳ pháp bảo tay vung hai cái búa bộ dạng "Lão nương muốn liều mạng với ngươi" Hùng hổ vọt tới. Khí thế mặc dù đủ, nhưng tốc độ này thực sự khiến người không dám khen tặng - aiz, quên đi, tu vi Luyện Khí tầng thứ ba, không trông cậy vào nàng có thể chạy nhanh được bao nhiêu!
Bao Cốc thật ra chạy cũng không chậm, nàng chạy rất nhanh. Hơn mười trượng nhưng chỉ trong vài hơi thở thì đã vọt đến, nàng vung búa từ bên cạnh Phong Sư Bá lao đến, lao thẳng đến Tần Trường Lão cách đó không xa, tựa hồ muốn chém Tần Trường Lão!
Tu sĩ Luyện Khí tầng thứ ba cùng Nguyên Anh hậu kỳ Trưởng Lão giao chiến, đây là chuyện buồn cười cỡ nào!
Phong Sư Bá giương tay lên, trực tiếp nắm áo Bao Cốc kéo lại!
Bao Cốc giãy vài cái cũng không thoát được, vung búa quay đầu hô to: "Buông!" Thấy rõ là Phong Sư Bá, nhất thời hô to một tiếng: "Phong Sư Bá!" Nàng tức giận đến run rẩy, dùng búa chỉ vào Tần Trường Lão tức giận đến hai gò má đỏ bừng, miệng đầy mùi rượu hét lớn: "Hắn giữa ban ngày ban mặt gϊếŧ người cướp của!"
Phong Sư Bá quét mắt nhìn Tần Trường Lão, lại nhìn Bao Cốc hỏi: "Có bị cướp đi cái gì không?" Hắn cũng biết hai sư điệt của bản thân tuy rằng tu vi yếu kém nhưng một thân đều là bảo vật a! Tùy tiện cướp đi một thứ gì đó cũng đáng đau lòng a!
Tần Trường Lão sắc mặt âm trầm, ống tay áo phất một cái, xoay người rời đi.
Bao Cốc nói: "Không có, chính là sư tỷ bị thương!" Nàng lập tức ngồi xổm xuống muốn đỡ Ngọc Mật dậy.
Ngọc Mật lập tức uống hai ngụm chí tôn Hầu Nhi Tửu, cứ thế dùng Hầu Nhi Tửu điều trị thương thế.
Phong Sư Bá nhìn thấy Ngọc Mật xem chí tôn Hầu Nhi Tửu như nước mà uống, đau lòng vô cùng, hắn lời nói thấm thía: "Ngọc Mật sư điệt a, ngươi hiện tại thực lực quá yếu, uống rượu này cũng không phát huy được hiệu dụng của nó!" Thật muốn nói thêm một câu : "Đến đây, để sư bá thay ngươi bao quản nó." Nhưng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Ngọc Mật không để ý đến ánh mắt Phong Sư Bá nhìn chăm chú chí tôn Hầu Nhi Tửu, nàng trực tiếp thu vào trong vòng ngọc trữ vật, dưới sự giúp đỡ của Bao Cốc đứng lên, ôm quyền nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Phong Sư Bá!"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Ta Vốn Phúc Hậu
- Chương 41: Liều mạng