Không cam lòng, nam tử trung niên quay qua nhìn Diệp Phong, trực tiếp hỏi thăm, đương nhiên, đối phương sẽ trả lời hắn hay không thì hắn cũng không dám chắc.
Hả?
Nghe chủ quán tra hỏi, Diệp Phong cũng sững sờ, nghĩ nghĩ, nói: "Nói như thế nào đây, thứ này có tác dụng đối với ta, đừng nói là ba trăm vạn đê phẩm linh thạch, cho dù là ba trăm vạn cực phẩm linh thạch thì ta cũng sẽ không nói hai lời trực tiếp mua."
Nói xong, Diệp Phong dẫn Phệ Huyết Đường Lang đi đến nơi xa.
Phốc!
Sau khi Diệp Phong đi xa, nam tử trung niên càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng trực tiếp phun ra một ngụm máu!
Nhìn như kiếm lời hai trăm năm mươi vạn đê phẩm linh thạch nhưng thật ra thì lại lỗ ba trăm vạn cực phẩm linh thạch, nam tử trung niên cảm thấy mình không chịu được oan ức này!
Nghĩ đến đây, sắc mặt nam tử trung niên hơi tái nhợt, lập tức dọn quán, nhìn thoáng qua hướng Diệp Phong rời đi, trong mắt lóe lên sát ý!
"Sát ý!"
"Chủ nhân, hình như chúng ta bị tên đó để mắt tới."
Mặc dù đã rời đi vài trăm mét nhưng lúc này đối phương không còn che giấu, phóng thích ra sát ý nên vẫn bị Phệ Huyết Đường Lang nhận ra.
"Thật !"
Hả?
Nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt Diệp Phong, Phệ Huyết Đường Lang bối rối!
Mặc dù đối phương chỉ là rác rưởi Tử Phủ Cảnh bát trọng, nhưng bị người để mắt tới thì không nên tức giận sao?
Sao ngươi còn hưng phấn?
"Đây mới là thế giới huyền huyễn trong lòng ta!"
"Thân ở thế giới nhược nhục cường thực này, lòng người đâu có thiện lương!"
"Rốt cục gặp được một người thấy tài mà nổi sát tâm với ta, nếu không thì thần hào phá của như ta cũng quá thất bại!"
Lúc này, Diệp Phong hưng phấn nghĩ.
"Đi, đi nhanh lên, tìm quán rượu mở một gian phòng khách thượng đẳng, chúng ta chờ hắn đến cướp!"
Đối với người đầu tiên thấy tiền nổi máu tham dám nổi sát tâm với mình, Diệp Phong chuẩn bị cho đối phương một món quà lớn, hắn cảm thấy rốt cuộc thân phận thần hào phá của của mình cũng được công nhận!
Ngay cả một người muốn cướp bóc ngươi mà cũng không có thì làm sao xứng đáng với thân phận thần hào phá của.
Cho nên hắn chuẩn bị tặng cho đối phương một món quà lớn để bày tỏ kính ý sau đó mới xử lý đối phương!
Về phần trong Thiên Đạo Chiến Trường đệ nhị trọng, sau khi Lý Phi rời đi, những người muốn gϊếŧ hắn mà hắn gặp được không phải chỉ vì muốn cướp của cải của hắn mà chỉ đơn thuần là muốn gϊếŧ hắn!!
"Lý Tiểu Minh, ngươi xác định trong tay đối phương có ba trăm vạn cực phẩm linh thạch thật sao?"
Một tráng hán trên mặt có một cái sẹo đi theo chủ quán trung niên tới chỗ quán rượu mà Diệp Phong đang ở, trước khi đi vào quán rượu hắn lại xác nhận lại một lần nữa với đối phương.
"Hổ lão đại, trong tay hắn tuyệt đối có ba trăm vạn cực phẩm linh thạch, thậm chí ta cảm thấy còn không chỉ nhiêu đó!"
"Hơn nữa, cái lệnh bài nát đó tuyệt đối giấu có bí mật gì, cho dù chỉ cướp được cái lệnh bài đó về thì chúng ta cũng giàu to!"
Lúc này, Lý Tiểu Minh cũng nổi máu tham, nhưng nghĩ tới chuyện phải phân cho đối phương sáu mươi phần trăm lợi ích, trong lòng hắn có chút không cam!
Nếu như không phải hắn nhìn không thấu thực lực của thanh niên áo trắng đi theo bên cạnh Diệp Phong thì hắn đâu có chịu chia sẻ chuyện tốt như vậy với người khác.
"Ngươi tốt nhất đừng gạt ta!"
"Nếu như chuyến này không chiếm được chỗ tốt gì, vậy thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi!"
Tráng hán mặt sẹo âm lãnh nhìn thoáng qua Lý Tiểu Minh, sau đó mới nhấc chân đi vào quán rượu.
"Chủ nhân, như vậy, quá mức đi!"
Trong phòng khách lầu hai, Phệ Huyết Đường Lang nhìn hai ngàn miếng đê phẩm Linh Tinh được xếp gọn gàng trước mặt, trên mặt nổi đầy hắc tuyến!
Phá của thì cũng thôi đi!
Nhưng mà người khác muốn đến cướp bóc ngươi, thậm chí còn nổi sát tâm, vậy mà ngươi lại chuẩn bị nhiều đê phẩm Linh Tinh như vậy muốn tặng cho đối phương, bản Đường Lang nguyện tôn ngươi lên làm đỉnh của của giới phá của!
"Quá đáng?"
"Nếu không phải hệ..."
"Ngươi không hiểu!"
Diệp Phong rất muốn nói đây là do hắn dựa vào lý lẽ để biện luận với hệ thống mới làm được như thế, ngay cả như vậy mà hắn cũng cảm thấy còn ít, dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người ta cướp, rất đáng để kỷ niệm!
"Gia hỏa này quá may mắn, vốn là tới cướp bóc kết quả lại lấy không hai ngàn miếng đê phẩm Linh Tinh vui vẻ rời đi, đây là tương đương với hai mươi vạn cực phẩm linh thạch."
Lúc này, Phệ Huyết Đường Lang cũng có chút hâm mộ nói.
"Nghĩ gì thế?"
"Hắn tới cướp bóc ta, thậm chí còn muốn gϊếŧ ta, cầm đê phẩm Linh Tinh ta mà còn nghĩ còn sống rời đi?"
"Một hồi ngươi nhìn chằm chằm hắn cho ta, chờ hắn cầm lấy những đê phẩm Linh Tinh này chuẩn bị rời đi thì xuất thủ xử lý hắn!"
Nghe Phệ Huyết Đường Lang nói như vậy, Diệp Phong nhìn đối phương giống như là đang nhìn một thằng đần, nói thẳng.
Ngọa tào!
Còn có thể chơi như vậy?
Nghe Diệp Phong nói xong, Phệ Huyết Đường Lang không thể tin vào tai của mình, thậm chí cảm thấy tam quan của mình đều bị đổi mới!
Lúc này, ánh mắt Phệ Huyết Đường Lang nhìn Diệp Phong đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau này nếu như ai dám nói chủ nhân của mình chỉ là một tên phá của thôi thì hắn sẽ liều mạng với người đó!
Một tên phá của mà có thể biết chơi như vậy!
"Nhớ kỹ, nhất định phải chờ đối phương lấy hết những đê phẩm Linh Tinh này đi mới có thể động thủ, đây là chuyện đáng để kỷ niệm!"
Diệp Phong lo lắng Phệ Huyết Đường Lang sẽ làm không đúng lúc, nhắc nhở một lần nữa.
Nghe đi!
Đây là tiếng người sao!
Đùa bỡn đối phương ở trong lòng bàn tay, còn là một chuyện đáng để kỷ niệm!
Đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Phệ Huyết Đường Lang cảm thấy tên điên bị cụt một tay mà hắn nhìn thấy trước đó đã đủ biếи ŧɦái rồi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy Diệp Phong càng biếи ŧɦái hơn!
"Chính là căn phòng này chứ!"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài phòng vang lên.
"Chủ nhân, hai người tới, người mới tới có thực lực Nguyên Thần Cảnh thất trọng, hẳn là chủ quán đó tìm giúp đỡ."
Phệ Huyết Đường Lang nhanh chóng nói ra tình huống ở bên ngoài.
"Vào đi, cửa không khóa!"