Cảm nhận được lực lượng có thể khống chế sinh tử của mình xuất hiện, nam tử cụt một tay sợ hãi, vội vàng giải thích với Diệp Phong.
"Cho ngươi một cơ hội sống sót!"
"Đi theo ta!"
Nói xong, Diệp Phong đi vào trong lò rèn.
Đi vào trong một căn phòng phía sau cửa, Diệp Phong nhìn nam tử cụt một tay theo vào, hỏi: "Nói một chút tình huống của đội hộ vệ bại gia."
"Chủ ta, trước mặt thành viên đội hộ vệ bại gia chỉ có mười người!"
"Muốn trở thành thành viên đội hộ vệ bại gia thì phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, nội dung khảo hạch cũng đủ loại, không chỉ có như thế, muốn trở thành thành viên của đội hộ vệ bại gia thì mỗi một đoạn thời gian đều phải tiến hành kiểm tra một lần, nếu như kiểm tra thất bại thì sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ bại gia!"
"Mà thành viên đội hộ vệ bại gia chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là bảo vệ chủ ta, dù phải hy sinh sinh mệnh của mình!"
Nam tử cụt tay không biết tại sao Diệp Phong lại hỏi ra một vấn đề như thế, nhưng vẫn kể ra toàn bộ những tình huống mà mình biết được.
"Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, nếu như lần sau còn dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của ta, ta sẽ trực tiếp xoá bỏ ngươi!"
"Trở về đi!"
Bành!
Nghe Diệp Phong nói như vậy, nam tử cụt tay quỳ rạp xuống đất lần nữa, cảm tạ ân không gϊếŧ của Diệp Phong, sau đó trực tiếp xé rách không gian đi vào trong.
"Thú vị, ta còn tưởng rằng đội hộ vệ bại gia đều là tình huống giống như kim giáp tráng hán đó, nhưng hiện tại xem ra sợ là mỗi thành viên đội hộ vệ bại gia đều có tính cách khác lạ, như vậy thì thú vị hơn nhiều."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp đi ra khỏi phòng, dù sao bên ngoài vẫn còn có một cái hiểu lầm cần phải giải quyết.
Nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Phong từ trong phòng đi ra, Sở Hồng Sơn và Sở Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nam tử điên cụt một tay đó mang tới áp lực quá lớn cho bọn họ.
Hả?
Nhưng mà khi Sở Hồng Sơn và Sở Tiêu Tiêu nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp lấy ra năm khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch bỏ vào đài rèn đúc bên cạnh thì ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu rõ Diệp Phong có ý gì.
"Hai vị, mới nãy chỉ là một hiểu lầm thôi, chỉ cần các ngươi quên hết tất cả những chuyện vừa xảy ra thì năm khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này sẽ là của các ngươi."
Không cần biết hai người có quan hệ như thế nào với Lạc Thiên Tuyết, nhưng chỉ cần không phải có quan hệ huyết thống, ví dụ như là tiểu sư cô Lạc Dao Dao, Diệp Phong sẽ không quá nuông chiều, muốn giải quyết hiểu lầm thì phương pháp tốt nhất chính là phá của.
"Rốt cuộc ngươi là ai!"
"Tại sao phải tiếp cận Thiên Tuyết, ngươi có mục đích gì!"
"Nếu như ngươi không nói rõ ràng, chắc chắn ta sẽ nói cho nàng biết chuyện vừa xảy ra!"
Không đợi Sở Hồng Sơn nói chuyện, Sở Tiêu Tiêu đã lên tiếng trước, bởi vì Diệp Phong quá không bình thường, điều này cũng khiến cho nàng hoài nghi mục đích mà đối phương tiếp cận khuê mật của mình.
Mà bên cạnh, Sở Hồng Sơn nghe nói như thế thì lắc đầu, trong lòng thầm nói cháu gái của mình còn quá trẻ.
"Gia gia, ngươi làm gì chứ!"
Nhưng mà khi Sở Tiêu Tiêu nhìn thấy gia gia của mình yên lặng đi qua lấy năm khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch cất đi thì gấp gáp hô to lên.
"Không cần biết hắn là ai, cho dù ngươi sẽ hại Thiên Tuyết thì hắn cũng sẽ không tổn thương Thiên Tuyết."
"Sao ta lại có một đứa cháu gái ngu dốt như ngươi!"
"Nhớ kỹ, nãy giờ chúng ta đang thương thảo nên rèn đúc những đao cụ và cuốc đó như thế nào, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"
Nghe Sở Tiêu Tiêu la lên, Sở Hồng Sơn nghiêm mặt khiển trách.
"Nhưng mà..."
Sở Tiêu Tiêu còn muốn tranh luận cái gì nhưng kết quả là bị Sở Hồng Sơn dùng một ánh mắt khiến cho phải nén lại câu nói của mình vào trong bụng.
"Gia gia, ta biết nên làm như thế nào."
Sở Tiêu Tiêu tràn đầy không cam lòng nói.
"Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng như vậy thì ăn chắc cô nãi nãi!"
"Tiếp theo ta cũng đi tông môn Thiên Tuyết, mỗi ngày ta đều sẽ nhìn chằm chằm ngươi, ta cũng không tin là ta sẽ không phát hiện được bí mật của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tổn thương Thiên Tuyết !"
Căm tức nhìn Diệp Phong, Sở Tiêu Tiêu đưa ra một cái quyết định!
Bành!
Bên ngoài, Lạc Thiên Tuyết vẫn luôn thử xông vào, rốt cuộc phát hiện yêu lực của Phệ Huyết Đường Lang biến mất, đột nhiên đẩy đại môn tiệm thợ rèn ra vọt vào, nhìn thấy mấy người bên trong đều bình yên vô sự thì mới thở ra một hơi thật dài.
Nãy giờ nàng ở bên ngoài gấp gần chết!
"Nãy giờ các ngươi đang làm gì?"
Lạc Thiên Tuyết đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người tên đồ đệ phá của không chịu yên tĩnh lấy một phút nào của mình, hỏi.
"Sư tôn, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Đều do tiểu Huyết nói phát hiện ngươi gặp nguy hiểm, kết quả là xảy ra tình cảnh vừa nãy, bây giờ nếu như không có chuyện gì thì ta đi trước."
Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết nhìn mình chằm chằm, Diệp Phong lúng túng giải thích một chút, sau đó dẫn theo Phệ Huyết Đường Lang nhanh chóng rời khỏi tiệm thợ rèn.
"Thiên Tuyết, đệ tử này của ngươi không tệ!"
Nhìn Diệp Phong và Phệ Huyết Đường Lang rời đi, Sở Hồng Sơn cũng có chút hâm mộ, đừng quan tâm rốt cuộc Diệp Phong là ai, trên người có bí mật như thế nào, nhưng nếu như có một người bảo vệ bên cạnh cháu gái của mình như vậy thì cho dù hắn có nằm mơ cũng vui đến tỉnh lại!
"Đúng rồi, trước đó ngươi nói ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này là trưởng lão vinh dự của Tinh Cực Tông đưa cho ngươi, sao ta không biết Tinh Cực Tông còn có một vị trưởng lão như thế?"
Ăn của ngươi ta thì không thể không theo ý người ta, Sở Hồng Sơn trực tiếp chuyển chủ đề, miễn cho Lạc Thiên Tuyết hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà hỏi vấn đề này, Sở Hồng Sơn cũng muốn mượn cơ hội hiểu rõ tình huống hơn một chút, hắn rất hiếu kì tại sao trong tay Diệp Phong lại có nhiều Kim Tàm Tinh Diệu Thạch như vậy.
"Chuyện này..."
"Thật ra thì đại đệ tử thân truyền này của ta chính là trưởng lão vinh dự của Tinh Cực Tông, hơn nữa còn do ngũ đại tổ lão cùng công nhận, mà ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch trong tay của ta cũng là hắn cho ta."
Hả?