Chương 92: Sư tôn, người có thể khiến cho đệ tử bớt lo một chút hay không

Phản ứng của mọi người lại vượt xa dự đoán của Lạc Thiên Tuyết, chỉ sợ bây giờ toàn bộ tông môn chỉ có một mình Lạc Thiên Tuyết là không thể nào chấp nhận được hành vi phá của của Diệp Phong.

Mà trong số đám người này thì người hưng phấn nhất chính là La Khải, mục tiêu mà hắn đến đây lần này chính là Đại yêu tinh huyết, bây giờ rốt cục thấy được hy vọng có thể lấy được nó thì thử hỏi sao mà hắn không hưng phấn cho được!

"Hi vọng nàng biết được ý nghĩ của ta thì sẽ không điên mất!"

Lạc Thiên Tuyết cầm theo ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch rời khỏi tông môn, chuẩn bị tìm khuê mật của nàng hỗ trợ luyện chế, dù cho khuê mật nàng chỉ là thất phẩm Luyện Khí Sư nhưng chế tạo một chút đao cụ phổ thông, cuốc gì gì cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Gần nửa ngày sau, Lạc Thiên Tuyết đi tới Tử Phượng Thành, nhớ lại lần trước nàng dẫn Lãnh Vô Phong tới mua một ít linh thảo để luyện chế đan dược, cuối cùng trở thành oan đại đầu trong miệng Diệp Phong, trong nháy mắt tâm tình của nàng trở nên phiền não, nếu không phải khuê mật của nàng đang ở chỗ này thì nàng tuyệt đối sẽ không đến chỗ này!

"A, ngọn gió nào thổi Lạc tông chủ đến đây?"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đi vào tiệm thợ rèn, một nữ tử mặc một bộ trang phục rèn đúc màu đen bỏ thanh thiết chùy nặng nề trong tay xuống, nhìn Lạc Thiên Tuyết, cười nói.

"Tiêu Tiêu, lần này ta đến đây là muốn nhờ ngươi chế tạo một số vật dụng cần thiết cho tông môn."

Lạc Thiên Tuyết không để ý đối phương trêu chọc, trực tiếp nói.

"Không biết đến khi nào thì ngươi mới thay đổi được tính cách lạnh như băng này, ta dám nói, ở trên đời này ngoại trừ ta và phụ thân ngươi thì hoàn toàn không có người nào có thể chịu được tính cách này của ngươi."

Sở Tiêu Tiêu cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ với khuê mật có tính cách cực kỳ lạnh lùng này của mình, nhưng ai kêu tính cách nàng vốn nóng nảy muốn hòa tan khối băng này chứ!

"Không! Vẫn còn có đại đệ tử thân truyền của ta có thể chịu đựng được!"

Nghe nói như thế, trong đầu Lạc Thiên Tuyết chợt nổi lên bóng dáng Diệp Phong, nghĩ đến trước đó đối phương hứa với mình, nghĩ đến tất cả những chuyện mà đối phương đã làm cho tông môn khiến cho nàng không nhịn được mà nở nụ cười.

? ? ?

Đại đệ tử thân truyền?

Hơn nữa, nói đến đại đệ tử thân truyền, nàng lại cười?

Thấy Lạc Thiên Tuyết vẫn chưa nhận ra được, Sở Tiêu Tiêu sợ ngây người!

Nàng biết Lạc Thiên Tuyết mười năm nay, cũng biết rõ đối phương là hạng người như thế nào, nếu nói Lạc Thiên Tuyết và đại đệ tử thân truyền đó không có quan hệ mờ ám không thể cho ai biết thì có đánh chết nàng cũng không tin!

"Thiên Tuyết, Lãnh Vô Phong mà lần trước ngươi dẫn tới đây mua linh thảo không phải là đệ tử phổ thông trong tông môn sao?"

"Sao đột nhiên lại có thêm một đại đệ tử thân truyền, chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không nói cho ta biết!"

Sở Tiêu Tiêu tỏ vẻ tức giận nhìn Lạc Thiên Tuyết, lên tiếng chất vấn.

"Ngươi cũng không có hỏi ta!"

"Được, đừng có bàn chuyện đại đệ tử thân truyền đó nữa, hắn chính là một tên phá của."

"Bây giờ có thời gian hay không, ừ tranh thủ thời gian chế tạo cho ta một ít dụng cụ dùng trong bếp và một số loại công cụ dùng cho vườn linh thảo tông môn như cuốc gì gì đó chẳng hạn."

Lạc Thiên Tuyết cũng không biết tại sao, khi nàng cảm thấy Sở Tiêu Tiêu cực kỳ quan tâm Diệp Phong thì nàng lại không muốn tiếp tục nói nhiều với đối phương nữa.

Thấy Lạc Thiên Tuyết có chút khác thường, Sở Tiêu Tiêu lắc đầu nói: "Gia gia của ta tới, chuẩn bị chế tạo một thanh vũ khí phi phàm, cho nên cần ta hỗ trợ, sợ là trong ba ngày ta vẫn không có thời gian."

"Có thời gian!"

"Không phải chỉ là chế tạo một chút đao cụ đồ sắt phổ thông, cuốc hay sao?"

Lúc này, một ông lão tóc bạc dáng người khôi ngô từ trong lò rèn đi ra, ánh mắt hiền lành nhìn Lạc Thiên Tuyết.

"Sở gia gia!"

Thấy Sở Hồng Sơn, Lạc Thiên Tuyết cung kính hô một tiếng.

"Tốt! Tốt!"

"Thiên Tuyết, mấy năm nay năm lão bất tử đó vẫn còn khỏe chứ?"

Sở Hồng Sơn nhìn Lạc Thiên Tuyết, cười to lên hỏi.

Nghe nói như thế, Lạc Thiên Tuyết nở nụ cười khổ nói: "Sở gia gia, ngũ đại tổ lão đều khỏe."

"Tiêu Tiêu, ngươi giúp Thiên Tuyết chế tạo một chút đao cụ, cuốc trước đi, dù sao trong cửa hàng chúng ta những thứ khác thì không nhiều nhưng quặng sắt phổ thông thì rất nhiều, hơn nữa chế tạo những thứ đó cũng không tốn được bao nhiêu thời gian."

Nghe Sở Hồng Sơn nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết lại vội vàng nói: "Sở gia gia, mặc dù là một chút đồ sắt phổ thông nhưng có một cái yêu cầu nho nhỏ, chính là ta muốn trộn lẫn một ít linh quán trong tay ta vào trong đó."

"Như vậy cũng không có gì phức tạp, lấy ra đi, ta nói Tiêu Tiêu chế tạo cho ngươi."

Sở Hồng Sơn cũng rất thương yêu Lạc Thiên Tuyết, hơn nữa cháu gái của mình cũng chơi với đối phương gần mười năm, hắn cũng nhìn Lạc Thiên Tuyết lớn lên, không khác gì cháu gái ruột của mình.

Ba vạch kim quang bỗng nhiên từ trong tay Lạc Thiên Tuyết lóe lên.

Khi thấy Sở Hồng Sơn và Sở Tiêu Tiêu trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch trong tay mình, Lạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn phá của, nhưng mấy thứ này là của đồ đệ mình, đồ đệ của mình nhất định phải phá của thân làm sư tôn như mình cũng đâu còn cách nào khác?

"Lạc Thiên Tuyết, ý của ngươi là muốn hòa ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này vào trong đồ sắt, dùng đao cụ dung luyện Kim Tàm Tinh Diệu Thạch gϊếŧ gà làm thịt vịt trong bếp, dùng cuốc dung luyện Kim Tàm Tinh Diệu Thạch khai khẩn vườn linh thảo?"

Kịp phản ứng lại, Sở Tiêu Tiêu dùng vẻ mặt khó mà tin được nhìn Lạc Thiên Tuyết, lên tiếng hỏi thăm.

"Không sai!"

Nhìn khuê mật đang tròn mắt nhìn mình, Lạc Thiên Tuyết bỗng có cảm giác rất kỳ quái!

"Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng là ta không làm gì cả nhưng tại sao lại có cảm giác rất thoải mái, chẳng lẽ đây là cảm giác vui sướиɠ khi phá của?"