"Sư tôn, những thứ này có đủ hay không?"
Lúc này, Diệp Phong nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết, hỏi thăm, một cái cơ hội để phá của như thế này thì sao hắn có thể buông tha cho được.
Nghĩ đến chuyện đệ tử của mấy chục cái tông môn vì mấy thứ đồ tốt mà mình lấy ra này mà triệt để trở nên điên cuồng, Diệp Phong cũng không nhịn được mà kích động, thân là thần hào phá của, đương nhiên là phải khiến cho càng nhiều người nhìn thấy hành vi phá của của hắn mới được.
Hô!
Lạc Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, dằn bàn tay ngọc đang run rẩy muốn vả chết Diệp Phong của mình xuống, mở miệng nói: "Ngươi nộp những thứ này lên cho tông môn đi, tài nguyên cho giải thi đấu tông môn lần này vi sư sẽ chuẩn bị."
Được, không phải ngươi thích phá của sao!
Vậy ta sẽ sung công toàn bộ đồ tốt của ngươi, ta xem ngươi còn phá kiểu gì được!
Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Tuyết bỗng nở nụ cười, nụ cười này giống như sông băng hòa tan, vạn mộc khôi phục, cực kỳ mê người!
Xoát!
Nghe nói như thế, Diệp Phong lại vung tay lên, trực tiếp thu mọi thứ dưới đất vào không gian hệ thống, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn Lạc Thiên Tuyết.
? ? ?
Tình huống như thế nào, ta kêu ngươi nộp lên cho tông môn nhưng ngươi lại cất hết tất cả vào là có ý gì?
Nhìn thấy thao tác của Diệp Phong, nụ cười đắc ý trên mặt Lạc Thiên Tuyết cứng lại trong nháy mắt.
"Sư tôn, đệ tử không thể giao cho tông môn."
Lúc này, Diệp Phong vẻ mặt kiên định nói ra quyết định của mình.
"Tại sao?"
Lạc Thiên Tuyết ngẩn ra, ngươi phá của như vậy, thậm chí còn tìm được một nguồn thu nhập lâu dài cho tông môn, bây giờ lại không chịu nộp những thứ này lên cho tông môn, rất vô lý!
"Bởi vì ta biết nếu như ta nộp lên cho tông môn, sư tôn tuyệt đối sẽ xem những thứ này là bảo bối, cúng bái."
"Đệ tử tuyệt đối không thể để cho những đồ chơi rách nát này chiếm dụng bảo khố tông môn, nhất định phải phá sạch mới được, không nói những thứ khác, Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, sư tôn ngươi nói muốn đem đi ngâm chân, đệ tử tuyệt đối tự tay dâng lên!"
Lúc này, Diệp Phong vẻ mặt thành thật giải thích.
"Ngươi, ngươi..."
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết chỉ vào Diệp Phong, tức giận cả buổi không nói nên lời, nếu như Diệp Phong nộp hết toàn bộ lên, đúng là nàng sẽ Xem tất cả những thứ này như bảo bối mà cúng bái, ai mà ngờ được Diệp Phong đã đoán được.
"Được!"
Lạc Thiên Tuyết cắn răng một cái, nhìn Diệp Phong trực tiếp nói: "Những thứ này ngươi không thể đem đi, nếu ngươi muốn tham gia giải thi đấu tông môn đó, tài nguyên tu luyện cần có ta sẽ phụ trách, nhưng những thứ mà ngươi vừa mới lấy ra thì nhất định phải nộp lên cho tông môn, phá như thế nào, ngươi nói, ta làm!"
Rốt cục, Lạc Thiên Tuyết đưa ra một cái quyết định mà thay đổi cả đời nàng, so với để cho những người ngoài lấy được, còn không bằng để ở trong tông môn phá, để những người ở trong tông môn hưởng thụ được phúc lợi này.
Nghe nói như thế, Diệp Phong cũng có chút giật mình, người này không giống như sư tôn mà mình quen biết!
Nhưng không lâu sau Diệp Phong lại nở nụ cười, chỉ cần Lạc Thiên Tuyết phá của lần này thì lần thứ hai sẽ còn xa sao?
Phá của tuyệt đối là một chuyện có thể khiến cho người ta nghiện!
Không lâu sau, Diệp Phong lập tức lấy toàn bộ những thứ mà hắn vừa mới cất vào ra.
"Năm mươi viên Đốn Ngộ Đan dùng như thế nào?"
Lạc Thiên Tuyết chỉ vào Đốn Ngộ Đan, trực tiếp hỏi.
"Bạch lão, Hạ lão, La trường lão, năm thiên kiêu, Lãnh Vô Phong, Phệ Huyết Đường Lang và sư tôn, các ngươi mỗi người hai viên, hai mươi tám viên còn lại đều cho cẩu tử, cái đồ chơi này vốn là ta giữ lại cho nó ăn."
Nghe phương thức phá của của Diệp Phong, dù là Lạc Thiên Tuyết đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị tức điên, mỗi người bọn họ mỗi người chỉ được có hai viên nhưng một con chó lại được tới hai mươi tám viên?
Hơn nữa cái gì mà còn vốn là chuẩn bị cho chó, hóa ra là bọn họ đang cướp đan dược với chó hay sao?
Hô!
Thở dài ra một hơi, Lạc Thiên Tuyết cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, chỉ vào năm mươi gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo hỏi: "Những Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo này thì sao?"
"Ngâm chân đi, không cần biết là chư vị sư huynh đệ hay là các trưởng lão, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, ban đêm trước khi ngủ thì lấy Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo ngâm chân, có thể nói là một loại hưởng thụ!"
"Quy củ cũ, các ngươi mỗi ngươi hai gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, hình ảnh mươi tám gốc còn lại ta lấy ra cho chó tắm."
Bành!
Nghe được câu nói sau cùng, rốt cuộc Lạc Thiên Tuyết cũng không áp chế nổi lửa giận trong lòng nữa, gạch dưới chân vỡ vụn trong nháy mắt, linh lực nóng nảy vờn quanh người, có thể thấy được nàng sắp bộc phát!
"Sư tôn, hay là ta đưa tất cả những thứ này vô trong bí cảnh!"
Nhìn Lạc Thiên Tuyết sẽ bộc phát bất cứ lúc nào, Diệp Phong vội vàng đưa ra đề nghị, thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra là do ta đánh giá cao năng lực chịu đựng của sư tôn."
"Không cần!"
"Ta cảm thấy phương thức phân phối của ngươi rất tốt."
Nghe Diệp Phong đề nghị, linh khí táo bạo quanh người Lạc Thiên Tuyết tiêu tán trong nháy mắt, nở nụ cười nhìn Diệp Phong, hỏi tiếp: "Ba khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này thì sao?"
"Kim Tàm Tinh Diệu Thạch chỉ là linh quán dùng để rèn đúc vũ khí mà thôi, ta muốn dùng nó để rèn đúc một ít công cụ, bình thường dùng cho bếp tông môn chúng ta sử dụng, sau đó rèn đúc cuốc vân vân, một cái tông môn kiểu gì cũng phải có một cái vườn linh thảo mới được."
Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết khôi phục một chút, Diệp Phong cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Đao thái thịt?
Cuốc đào đất?
Nhịn! Ta nhịn!
Lạc Thiên Tuyết cố nén lửa giận trong lòng nhưng khi nghĩ tới Kim Tàm Tinh Diệu Thạch có thể đối kháng được lôi kiếp nhưng lại bị rèn đúc thành những công cụ dùng bình thường này thì huyết áp của nàng không ngừng lên cao.
Nàng vốn cho là hẳn là mình có thể chịu đựng được hành vi phá của của Diệp Phong, nhưng bây giờ mới biết nàng đã đánh giá quá cao mình, cũng đánh giá thấp tâm lý phá của đến phát rồ của Diệp Phong!