Lúc này, Diệp Phong vỗ ngực, vẻ mặt chân thành tha thiết la lớn, nhưng mà trong lòng vẫn đang nghĩ nếu có cơ hội thì bồi dưỡng một chút tình cảm với sư tôn, hắn không có nói là sau này không thể thêm một cái thân phận khác là đạo lữ.
Đừng nhìn Lạc Thiên Tuyết cả ngày lạnh như băng, nhưng Diệp Phong biết sư tôn mình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, hắn tin tưởng chỉ cần mình yên lặng trợ giúp sư tôn lớn mạnh tông môn, một ngày nào đó chắc chắn sẽ khiến cho đối phương cảm động, ai bảo hắn là thần hào phá của, những thứ khác hắn không có nhiều chỉ có linh thạch nhiều!
Nhớ lại một bộ phim hắn đã từng xem ở kiếp trước, Hạ Trúc không thích tiền nhưng Vương Đa Ngư cảm động Hạ Trúc, mỗi cái nháy mắt đều là tiền, hắn cũng tin tưởng chỉ cần mình kiên trì không ngừng nện linh thạch cho tông môn, sớm muộn gì cũng làm cho sư tôn cảm động.
Mặc dù không biết lúc này Diệp Phong đang suy nghĩ gì nhưng nghe nói như thế vẫn khiến cho trong lòng Lạc Thiên Tuyết có chút ấm áp, không cần biết quá trình thu đồ như thế nào, nhưng dù sao Diệp Phong cũng là đại đệ tử thân truyền duy nhất của nàng trong hai đời.
"Sư tôn, Bại Gia Môn của ta chỉ chơi thôi, chuyện này hẳn là tiểu sư cô nói cho người biết đúng không, vậy thì nàng không có nói cho người biết là cốc chủ Vạn Hoa Cốc đó đánh cược thua nên mới bái ta làm sư phụ sao?"
"Hơn nữa ta cũng không muốn làm trưởng lão vinh dự bản tông, thật sự là không chịu nổi ngũ đại tổ lão nhất định phải cho ta một thân phận như thế."
Thấy Lạc Thiên Tuyết không nói gì, Diệp Phong giải thích lần nữa.
Nghe Diệp Phong giải thích, Lạc Thiên Tuyết cũng không ngờ được là trong chuyện này còn có những chuyện mà mình không biết, nếu đúng như Diệp Phong nói, vậy đúng là không thể trách Diệp Phong được, thân phận trưởng lão là ngũ đại tổ lão nhất định phải cho, thu cốc chủ Vạn Hoa Cốc làm đồ đệ là bởi vì đánh cược, như vậy thì sao nàng có thể giận cho được.
"Được, những chuyện này coi như xong."
"Trước đó Đại tổ lão liên lạc ta một lần, kêu ta nhắc nhở ngươi một chuyện, không cần biết trong tay ngươi còn có bao nhiêu cực phẩm Linh Tinh, tuyệt đối không thể lãng phí một viên nào nữa, cho dù là thượng phẩm Linh Tinh cũng không đáng kể, nhưng cực phẩm Linh Tinh nhất định phải giữ lại."
Nói đến đây, Lạc Thiên Tuyết ra vẻ thần bí tiếp tục nói: "Ngươi có biết trong Thiên Đạo Chiến Trường còn có một chỗ thần bí?"
"Sư tôn, hẳn là Thiên Đạo Thành?"
"Trước đó ta có tới đó, đáng tiếc Thiên Đạo Lệnh của ta chỉ có thể để cho ta ở đó nửa ngày, kết quả ta lại dùng phần lớn thời gian để đi dạo, chờ ta nạp tiền thì bị truyền tống ra."
Cực phẩm Linh Tinh!
Chỗ thần bí trong Thiên Đạo Chiến Trường!
Nghe được hai tin tức quan trọng này, Diệp Phong cảm thấy chỗ Lạc Thiên Tuyết muốn nói chính là Thiên Đạo Thành, dứt khoát nói tình huống mình từng đến Thiên Đạo Thành ra.
Mà Lạc Thiên Tuyết còn muốn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Diệp Phong, ai mà ngờ đối phương không chỉ nói thẳng tên Thiên Đạo Thành ra mà còn từng đến đó nữa!
Tâm tính sập!
Lúc này, tâm tính Lạc Thiên Tuyết triệt để sập, phải biết tin tức Thiên Đạo Thành là nàng biết được từ Đại tổ lão, ai mà ngờ tên đồ đệ phá của của nàng cũng từng đến đó, nàng làm sư tôn làm quá biệt khuất!
"Sư tôn, Thiên Đạo Thành đó chơi cũng vui, ta kể cho ngươi."
Tiếp theo, Lạc Thiên Tuyết giống như một vạn câu hỏi vì sao, yên tĩnh nghe Diệp Phong kể về Thiên Đạo Thành khoa học kỹ thuật hóa, nghe như si như say, hận không thể lập tức đến Thiên Đạo Thành tận mắt nhìn những sản phẩm khoa học kỹ thuật thần kỳ đó!
"Sư tôn yên tâm, chờ một thời gian nữa đệ tử lại đến Thiên Đạo Chiến Trường, nhất định sẽ tìm mấy cái Thiên Đạo Lệnh cho sư tôn, đến lúc đó đệ tử dẫn sư tôn đi Thiên Đạo Thành hưởng thụ một chút, Độ Kiếp Cảnh đại lão cũng phải tới bưng trà rót nước cho sư tôn!"
Diệp Phong tài đại khí thô vừa cười vừa nói.
Nghe nói như thế, ánh mắt Lạc Thiên Tuyết nhìn Diệp Phong cũng thay đổi, nàng có thể cảm nhận được những lời này đều là Diệp Phong nói thật lòng, tại thời khắc này, nàng cảm thấy có một tên đồ đại phá của chuyện gì cũng nghĩ cho nàng cũng là chuyện may mắn.
Thay đổi!
Ánh mắt sư tôn nhìn ta thay đổi!
Phát hiện ánh mắt Lạc Thiên Tuyết nhìn mình thay đổi, Diệp Phong mừng rỡ trong lòng, tình cảm sư đồ đã tăng thêm một bước!
Đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này, Lạc Thiên Tuyết thấy Diệp Phong cười nhìn mình, nghĩ đến cảm xúc mới nãy của mình, sắc mặt hơi đỏ lên, trực tiếp phất tay nói: "Được, ngươi đi xuống trước đi, chuyện liên quan đến Thiên Đạo Thành ta sẽ lập tức báo cáo cho Đại tổ lão."
Nhìn Lạc Thiên Tuyết ngượng ngùng, Diệp Phong biết không thể nóng vội, khẽ gật đầu sau đó trực tiếp rời khỏi đại điện tông môn.
"Diệp Phong, tự giới thiệu mình một chút, ta là trưởng lão mới gia nhập tông môn La Khải, hơn nữa ta là một thể tu, sau này có việc khổ cực gì cứ tìm ta, Bạch lão và Hạ lão đều lớn tuổi rồi, không có việc gì cũng không cần làm phiền bọn họ, lỡ như làm cho bọn họ mệt chết sẽ không tốt."
La Khải đã chờ sẵn ở bên ngoài đại điện tông môn, thấy Diệp Phong đi ra ngoài thì vội vàng đi lên cười giới thiệu mình.
"La Khải, lão phu biết ngay lần này ngươi đến đây là không có lòng tốt gì!"
Đúng lúc này, Bạch Thiên Hồng tức hổn hển từ đằng xa nói vọng lại.
Nhìn Bạch Thiên Hồng và Hạ Thiên Vũ tràn ngập lửa giận đi tới, La Khải cũng hơi xấu hổ, ai ngờ được lần đầu tiên trong đời hắn nói xấu sau lưng người khác mà lại bị phát hiện!
"Ba vị trưởng lão, hôm nay không có việc tốn thể lực, ngày mai cũng phải xem tình huống."
"Như vậy đi, nếu có việc tốn thể lực thì chắc chắn ta sẽ làm phiền ba vị, được không?"
Nhìn ba người giương cung bạt kiếm, Diệp Phong vội vàng đứng ra giảng hòa, dù sao ba người có tâm tư gì hắn cũng cực kỳ rõ ràng, chỉ vì muốn lấy được chút đồ tốt từ trong tay mình mà thôi.
Hừ!
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Bạch Thiên Hồng và Hạ Thiên Vũ nhìn La Khải, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người đi đến nơi xa, mà La Khải cũng hơi lúng túng cười cười với Diệp Phong, sau đó đi đến nơi xa.
Lúng túng khó xử xấu hổ không quan trọng, dù sao Diệp Phong hứa hẹn cho mình một cơ hội là đủ rồi, hắn đến là vì cái gì, còn không phải là vì Đại yêu tinh huyết trong tay Diệp Phong sao!
"Tiểu sư đệ!"