"Ta cũng muốn xem xem trận kỳ này của ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu!"
"Một khi trận kỳ hao hết lực lượng, ta muốn lĩnh giáo một chút bản lãnh của ngươi, xem ngươi làm cách gì mà khiến cho Thiếu chủ và con ta điên mất!"
Nghĩ đến đây, Mạnh Hải Phong lại chú ý tới Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ đang chiến đấu kịch liệt, cũng đúng lúc này, hắn không có chú ý tới Diệp Phong ném một cái trận kỳ tới hắn trong chớp mắt.
"Được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta tranh thủ đi đường."
Lúc này, Diệp Phong kêu hai người dừng đánh nhau, thúc giục bọn họ tranh thủ đi đường.
"Mạnh quản gia, đi đường quan trọng, ban đêm chúng ta lại tiếp tục!"
Lúc này Hoàng Tiểu Phi chiến ý không giảm lên tiếng nói.
Mà Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ bị lực lượng trận kỳ ảnh hưởng, cũng không nhìn thấy Mạnh Hải Phong chơ hơn nửa buổi tối bên ngoài.
"Muốn đi?"
Nhìn thấy Mạnh Đường Vũ tế ra phi kiếm dẫn theo Diệp Phong và Hoàng Tiểu Phi phóng lên tận trời, Mạnh Hải Phong cười lạnh một tiếng, cũng tế ra phi kiếm muốn trực tiếp ngăn chặn ba người.
Hả?
Nhưng mà khi hắn xông ra hơn mười mét, lại quỷ dị phát hiện mình lại xuất hiện ở vị trí ban đầu, đột nhiên ý thức được rất có thể mình bị vây ở trong mê trận.
"Đáng chết, là hắn!"
Lúc này, Mạnh Hải Phong nhìn về phía ba người đi xa, vừa khéo nhìn thấy Diệp Phong quay đầu lại giơ một ngón giữa lên với hắn!
"A!"
Cảm nhận được Diệp Phong nhục nhã mình, Mạnh Hải Phong nổi giận phóng ra linh khí khổng lồ trong cơ thể, bắt đầu điên cuồng đánh phá bốn phía, muốn tìm được trận kỳ đang ẩn giấu.
Hai giờ về sau, hao hết hơn phân nửa linh lực trong cơ thể, rốt cục Mạnh Hải Phong bình tĩnh lại, không còn hao phí linh lực mà ngồi xếp bằng, nuốt một viên đan dược khôi phục linh lực tu luyện.
Một bên khác!
"Hai cái tên đần các ngươi sợ là không biết rằng tối hôm qua ta đã giúp cái ngươi cản được cường địch!"
Nghĩ đến lão giả áo xám đó dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ, Diệp Phong cho rằng hắn tuyệt đối là cừu địch của hai người, dù sao một thương hội truyền thừa mấy ngàn năm, trong thế giới nhược nhục cường thực này thì sao có thể không có cừu địch.
Chớ nói chi là Hoàng Tiểu Phi là Thiếu chủ thương hội, đối thủ biết được tin tức đến đây chặn gϊếŧ không phải một chuyện cực kỳ bình thường sao!
Sản phẩm bại gia hôm nay: Cửu vân Huyết Tham Đan *10000
"Móa!"
Khi Diệp Phong nhìn thấy sản phẩm bại gia hôm nay lại là một vạn viên cửu vân Huyết Tham Đan thì cũng không nhịn được mà nói tục!
Trước đó đã thưởng một ngàn viên bây giờ còn thừa lại hơn ba trăm viên đấy!
Chủ yếu nhất là một vạn viên này phải tiêu hết trong hôm nay mới được, nghĩ đến trước đó ba người mỗi người ăn hơn hai trăm viên thì đã no, hắn cảm thấy sản phẩm bại gia hôm nay có chút khó giải quyết.
"Chờ một chút!"
"Tại sao nhất định phải ăn hết ta ném đi không được hay sao?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong nói với hệ thống: "Hệ thống, cửu vân bát phẩm Huyết Tham Đan này là đan dược thất truyền, nếu như dọc theo con đường này ta ném xuống có thể là không bị ai phát hiện bị đất vàng vùi lấp, cho dù bị người khác nhặt được thì chắc chắn cũng có nhiều người không biết hàng, không chừng còn sẽ bị những tiểu yêu thú đi ngang qua ăn luôn, cái này được tính là hành vi phá của hay không."
"Đinh! Phù hợp hành vi phá của!"
Qua mười giây sau hệ thống mới lên tiếng nhắc nhở.
Ổn!
Nghe hệ thống trả lời, Diệp Phong cũng nở nụ cười, chỉ cần hệ thống thừa nhận đây là hành vi phá của, vậy ném xong thì không cần quan tâm, cho dù bị người biết nhìn hàng nhặt hết cũng không có liên quan gì đến hắn.
"Hình như chúng ta còn chưa có ăn điểm tâm."
Nghe Diệp Phong hỏi thăm, Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ cũng đều nhìn sang, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ.
"Diệp ca, việc này là lỗi của chúng ta, trước đó không có tính đến chuyện sẽ ngủ ở ngoài trời."
Lúc này, Hoàng Tiểu Phi tràn ngập áy náy nhìn Diệp Phong.
"Xin lỗi làm gì?"
"Ta chỉ nhắc nhở các ngươi một chút thôi, các ngươi không có điểm tâm nhưng ta có."
Nói xong Diệp Phong lập tức móc ra một nắm cửu vân Huyết Tham Đan.
Trán!
Khi hai người nhìn thấy cửu vân Huyết Tham Đan trong tay Diệp Phong thì đưa mắt nhìn nhau sau đó nở nụ cười khổ.
Hoàn toàn không phải là giả vờ, bọn họ ăn đủ rồi, dù hương vị của cửu vân Huyết Tham Đan rất không tệ nhưng hôm trước mới ăn hơn hai trăm viên, ăn đủ rồi.
Ít nhất trong thời gian ngắn bọn họ không muốn ăn nữa, mà tối hôm qua hai người liều mạng chém gϊếŧ với nhau, nếu như trên người còn có đan dược loại chữa trị cao cấp thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn một viên cửu vân Huyết Tham Đan nào.
"Thất thần làm gì, mau ăn!"
Nhìn thấy hai người ngẩn người, Diệp Phong thúc giục.
Ba phút sau.
Khi hai người đều ăn ba bốn mươi viên Huyết Tham Đan, lại phát hiện Diệp Phong cũng không có ăn mà yên lặng nhìn hai người bọn họ ăn, Mạnh Đường Vũ không hiểu hỏi: "Diệp thiếu, sao ngươi lại không ăn?"
"Các ngươi ăn đi, ta không đói bụng!"
Diệp Phong nhìn Mạnh Đường Vũ, cười giải thích.
Nghe nói như thế, động tác không ngừng nhét Huyết Tham Đan vào trong miệng của hai người ngừng lại, liếc nhau nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn.
Rốt cục, khi hai người lại ăn hơn hai trăm viên nữa mới khoát tay ra hiệu cho Diệp Phong là bọn họ ăn không vô nữa.
"Ăn no rồi thì hoạt động một chút, ta còn cơ hơn chín ngàn viên cửu vân Huyết Tham Đan, Mạnh quản gia, ngươi tiếp tục khống chế phi kiếm đi đường, tiểu Phi, ngươi phụ trách không ngừng ném Huyết Tham Đan dọc theo con đường này."
Nghe nói như thế, Hoàng Tiểu Phi vội vàng nói: "Diệp ca, như vậy không tốt đâu, nếu như bị người nhặt được thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch bán Huyết Tham Đan độc nhất vô nhị của thương hội, hơn nữa nó đều là cửu vân Huyết Tham Đan!"
"Tiểu Phi, uổng cho ngươi vẫn là Thiếu chủ thương hội, sao không có chút đầu óc kinh doanh nào hết vậy."